Cô luôn sống rất khiêm tốn thế nên bố mẹ cô không bao giờ cảm thấy có lỗi với cô. Chỉ có má Vương- người bảo mẫu của nhà họ Tịch và cô đã sống dựa vào nhau nên bà ấy luôn đối xử chân thành với cô.
Mỗi khi cô bị Tịch Viễn Trình xúc phạm, mỗi khi bị Tịch Mộ Tuyết ức hiếp, mỗi khi cô đơn và bất lực, má Vương luôn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi cô nói: "Mộ Như đợi đến khi con lớn lên và kết hôn, con sẽ có một mái ấm thuộc về con. "
Vậy nên từ nhỏ cô đã mong được lớn lên, từ nhỏ đã mong được lấy chồng, thực ra từ nhỏ cô đã mong có một mái ấm gia đình.
Sau đó, khi cô mười ba tuổi, nhà họ Tần từ Bân Hải đến nhà họ Tịch để cầu hôn, lúc đó ước tính của họ cũng là cầu hôn Tịch Mộ Tuyết, nhưng Tịch Mộ Tuyết đã gả cho Đông Phương Mặc một năm trước rồi, còn Tịch Viễn Trình thì không biết thế nào. Ông ấy đã nghĩ, nếu cô ăn mặc đẹp đẽ và đưa cô ấy đến nhà họ Tần, đương nhiên, cô phải che trán bằng tóc mái dày, và nói rằng đó con gái của ông tên là Tịch Mộ Như, và đó là lí do cô có hôn ước với nhà họ Tần.
Mặc dù sau đó má Vương nói với cô rằng khi lớn lên cô có thể gả cho nhà họ Tần, nhưng cô biết đó là cách lừa dối của bố cô, sau khi nhà họ Tần phát hiện ra vết bớt trên trán của cô, cô nhất định sẽ không còn hôn ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1717803/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.