Cao Dương nói xong liền móc điện thoại ra, muốn gọi điện cho bên giam giữ. Nhân viên kia liền hoảng hốt, nhào lên giật lấy điện thoại của Cao Dương ném bay đi.
“Cao tổng…tôi làm…tôi làm…anh đừng gọi…”
Cao Dương nhìn điện thoại của mình bị ném đi. Tức đến muốn nổ phổi.
“Mẹ mày gan lắm!”
Hắn ngoắc tay một cái cho đám vệ sĩ của mình tiến lên.
“Đánh nó! Giữ lại một cái mạng là được. Đừng đánh lên mặt.” Dù sao cũng cần người đi dụ dỗ thằng Khâu Tịnh. Mặt mũi bầm dập thì dụ kiểu gì?
Cảnh sát Thiệu ở bên ngoài nghe thấy tình huống trong kia, bình tĩnh liên hệ cho bên giải cứu.
“Đã cứu được người ra chưa?”
“Trong vòng 10 phút nữa, sẽ giải cứu xong.”
“Ừ.”
Cảnh sát Thiệu lại ra lệnh cho bên của mình: “Đợi tôi ra hiệu thì lập tức xông vào.”
Bên trong, Cao Dương nhìn tên hại mình sắp mất trắng công ty bị đánh lăn lê bò lết dưới đất, cảm giác tức giận vẫn không nguôi ngoai nỗi. Đột nhiên, một tên vệ sĩ hớt ha hớt hải nhào tới.
“Sếp….sếp….bên giam giữ con tin…bị cảnh sát…cảnh sát…cứu ra rồi…”
Hắn nói xong thì run lẩy bẩy. Sao lại động tới cả cảnh sát rồi? Ban đầu Cao Dương liên hệ, đã đảm bảo chuyện này cho bên bọn họ, sẽ không để dính dáng đến cảnh sát. Cho dù có dính tới thì ở bên trên Cao Dương cũng có người lo lót ổn thỏa. Nhưng tình hình hiện tại căng thẳng, vậy mà thực sự dính tới cảnh sát. Đương nhiên cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-co-dieu-kien/3351330/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.