Cao Dương đã nhức đầu lắm rồi, hắn đưa tay day trán.
“Ba, bây giờ chỉ có thể như vậy. Chúng ta cứ ra chiêu, Khâu Tịnh đỡ được hay không là chuyện của nó, nó phản kích thì chúng ta lại nghĩ cách chống trả. Chỉ có thể như vậy. Chứ không lẽ con lại đi ngồi đây đoán mò bước tiếp theo của nó? Rồi ngồi yên không làm gì sao?”
Cao Chí Cường đã già, thần trí không còn đủ bình tĩnh nữa. Mà càng già thì ông càng coi trọng mặt mũi. Sau chuyện Cao - Bạch đã làm cho ông ta đủ ê chề, lại thêm chuyện công ty làm ăn không suôn sẻ kéo dài đến tận bây giờ, đã tưởng có thể một đánh một kích phản công Khâu thị, thế mà bị người ta chơi ngược lại làm ông tức đến mức mất hết lý trí.
Bây giờ ông cố gắng dịu tâm tình ngẫm nghĩ lời Cao Dương nói, đúng thật là cũng chỉ có thể như thế. Cao Chí Cường hít vào thở ra vài hơi, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh. Ông đứng dậy, vỗ vai Cao Dương.
“Đừng khiến ta thất vọng nữa.”
Ông nói xong liền đi ra ngoài, dù sao giải quyết vấn đề theo kiểu nóng nảy cũng thật là kém cỏi. Mất mặt với người ngoài đã đủ, hôm nay còn mất mặt với chính con trai của mình. Cao Chí Cường cũng không muốn ngồi lại đây thêm nữa.
Cao Chí Cường vừa đi ra, Cao Dương liền ngồi phịch xuống ghế ôm mặt. Nói thì nói vậy, chứ đúng như ba hắn nói. Khâu Tịnh còn ngu đến nỗi để yên cho hắn muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-co-dieu-kien/3351063/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.