Khâu Tịnh đi vào bếp, lại đến bên bàn ăn, đặt phần vịt nướng mình vừa mua xuống bàn. Nhìn đến những đĩa thức ăn vô cùng bắt mắt trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ cảm xúc kì lạ.
Ở đây không còn là căn nhà lạnh lẽo chỉ có một mình anh, ở nhà có người. Người đó còn nấu ăn đợi anh về ăn cùng. Khóe môi của Khâu Tịnh vô thức nhếch lên, trong lòng đột nhiên tràn ngập cảm giác vui vẻ. Anh cởi áo khoác ngoài ra đem cất, rồi mới bước lại chỗ ghế sofa, ngồi bên cạnh ghế nhìn người đang ngủ kia.
Da mặt cô trơn mịn, trông rất mỏng manh. Có cảm giác nếu như bàn tay thô ráp của anh mà đụng vào có lẽ sẽ làm trầy xước mất. Hàng mi dài, lúc ngủ còn rung nhẹ. Mũi cao, môi nhỏ ươn ướt. Đúng là đệ nhất mỹ nhân nhỉ, ngủ mà cũng đẹp như vậy ư?
Lại ngắm thêm một lúc nữa, Khâu TỊnh bắt đầu thấy hơi khó hiểu. Cũng không phải là con nít mà sao lại ngủ say như vậy nhỉ? Anh đã về nhà cả buổi, lục đục làm đủ thứ chuyện, vậy mà cô cũng chẳng tỉnh giấc. Hơi thở đều đều âm ấm phả nên mặt Khâu Tịnh, khiến da thịt của anh ngứa ngáy. Rồi không biết anh lại mắc bệnh thần kinh gì, đưa tay ra bóp mũi cô vợ nhỏ của mình.
1 giây…
2 giây…
3 giây…
“Ức…ưm…khụ….”
Bạch Vân Y bị người bóp mũi, không thở được, lập tức tỉnh giấc. Còn ho khan vài tiếng. Đôi mắt vẫn còn mơ màng, nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-co-dieu-kien/3351053/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.