Chương trước
Chương sau
Cao Thành thấy anh cả nóng giận, liền lên tiếng: “Anh cả, thôi bớt giận nào. Bây giờ không phải lúc để mắng nó.”

Cao Chí Cường hừ lạnh: “Chú hai, đừng xen vào chuyện dạy con của tôi.”

Cao Thành thở dài, tặc lưỡi một cái.

Cao Tư Đồ ngồi một bên hóng chuyện, cười khẩy: “Phải đó anh cả, anh dạy lại thằng con của anh đi. Làm mất mặt cả một gia tộc, chỉ có mình con anh mới có bản lĩnh đó.”

Cao Dương nghe thấy lời này thì nghiến răng: “Chú út, chuyện này con sẽ nghĩ cách giải quyết. Chú cứ việc về nhà dạy dỗ cho tốt hai thằng con vô dụng nhà chú là được.”

Cao Tư Đồ nhìn Cao Dương, bật cười ha hả: “Anh cả, con anh là giỏi nhất đó. Cao Dương à, con chú vô dụng nhưng ít ra nó không có làm mất mặt gia tộc như con nha ha ha ha. Chú chỉ cần như vậy là đủ.”

Cao Chí Cường hết chịu nổi: “Đủ rồi! Chú hai, chú út. Lần này là con tôi làm ảnh hưởng mọi người. Tôi thay mặt nó xin lỗi hai người. Giờ thì hai người về được rồi đó. Chuyện này tôi sẽ tạ lỗi với hai người sau.”

Cao Thành thở dài, lập tức đứng lên: “Anh cả, em về đây.”

Cao Thành là người hiền lành nhất trong ba anh em, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày. Thấy đã nói chuyện xong thì lập tức đi về. Ông chính là bị cái tên Cao Tư Đồ muốn hóng trò vui kéo đến đây.

Cao Tư Đồ thì năng lực không bằng anh cả, nhưng chính là chướng mắt cả cái nhà này. Thấy gia đình anh cả xào xáo thì tâm tình vô cùng vui vẻ: “Anh cả à, lời xin lỗi này em nhận. Nhưng mà chuyện mất mặt này thì anh và thằng con anh nhớ phải giải quyết cho tốt, lấy lại mặt mũi cho Cao gia nhà chúng ta đó.”

Ngả ngớn xong Cao Tư Đồ mới chịu đi về.

Mắt thấy hai người em của mình vừa ra khỏi cửa, Cao Chí Cường liền không nhịn nổi nữa, đứng lên đạp một phát vào người Cao Dương.

Bị đánh bất ngờ, Cao Dương ngã lăn từ ghế sofa xuống đất. Lớn tới mức này rồi mà còn bị đánh, lồng ngực Cao Dương phập phồng, tức tới muốn nổ phổi mà không dám làm gì. Vội bò dậy quỳ trước mặt Cao Chí Cường.

“Ba, con xin lỗi. Con không nghĩ sự việc lại tệ tới mức này.”

“Mày không nghĩ hả? Trong đầu mày chỉ có ăn chơi gái gú. Năng lực thì cũng chỉ tới mức đó, ăn chơi là giỏi. Đừng để lớn đầu như vậy rồi mà tao còn phải cấm túc mày! Chuyện của Bạch gia, tao cho mày một cơ hội xử lý. Xử lý không tốt thì đừng trách tao. Tao cho mày ngồi lên cái ghế đó được thì kéo mày xuống được.”

Nói xong Cao Chí Cường bực tức đi lên phòng, để lại Cao Dương nghiến răng muốn trật khớp hàm dưới phòng khách.

Lúc này Doãn Thanh Thanh mới dám đi ra ngoài. Bà vội chạy lại đỡ Cao Dương đứng lên.

“Đứng lên đi. Không phải lỗi của con, ba con cũng thật là. Rõ ràng là do con nhỏ Bạch Vân Y kia đột nhiên dở chứng, vì sao lại đánh chửi con chứ…”

“Mẹ, đừng nói nữa.”

Cao Dương hít thở sâu, cơn tức vẫn cứ nghẹn trong lòng ngực không tiêu tán nổi.

Bạch Vân Y…Bạch Vân Y…tất cả đều từ cái tên này mà ra…Là hắn đã quá sơ xuất rồi. Cho nên, tình cảm điên cuồng mà Bạch Vân Y thể hiện với hắn, tất cả đều là do cô diễn? Chính là nâng hắn lên cao, sau đó một phát đạp xuống đất? Nếu không phải vì cô diễn quá giống thật, hắn cũng sẽ không ngu ngốc làm mấy chuyện không suy nghĩ kia…Nhưng vì sao chứ? Vì sao lại phải làm như vậy?

Còn có, Bạch gia lần này đúng là không hề nương tay, là không còn để Cao gia vào mắt nữa rồi?

Thích tung tin đồn ư? Bôi xấu danh dự của hắn và gia tộc hắn?

Thật tiếc, chuyện bôi xấu này hắn làm đến là quen tay. Nếu Bạch gia đã muốn đối đầu với Cao gia, vậy thì hắn đành phải ‘tiếp chiêu’ thôi. Chơi hắn một vố lớn như vậy, nếu hắn đã bị kéo xuống nước, vậy người nhà họ Bạch cũng chờ xuống nước cùng với hắn luôn đi.

Cao Dương cầm tay Doãn Thanh Thanh vuốt ve mấy cái an ủi bà.

“Mẹ à, đừng lo lắng. Chuyện này con ứng phó được. Mẹ lên phòng giúp con dỗ ngọt ba là đi.”

Doãn Thanh Thanh nhìn Cao Dương, bà thở dài một hơi, gật đầu đứng dậy đi lên lầu.

Cao Dương sau một hồi bình tĩnh trở lại liền đứng dậy ra ngoài.

Trước mắt về lại công ty rồi từ từ tính tiếp. harry potter fanfic

***

Thư viện thành phố.

Bạch Vân Y đã đoán trước được rằng trong thư viện chẳng có gì để cho mình tìm kiếm về vấn đề xuyên sách này. Nhưng biết làm sao được, nếu cô lên internet mà gõ cụm từ ‘xuyên sách’ thì nó toàn ra mấy tựa tiểu thuyết viết về thể loại này, ngoài ra cũng chả có thông tin gì hữu ích cả.

Chỉ là cô đoán mò, biết đâu trong thư viện thành phố lại có vài cuốn sách cổ gì đó nói về việc này thì sao?

Nhưng mà dù sao đây cũng không phải vấn đề chính, cô chỉ là một phần tò mò về chuyện này, một phần là cảm thấy dù sao mình cũng nên tìm hiểu qua, chứ nếu không biết một chút gì về nó, rồi không lẽ cứ xuyên tới xuyên lui như vậy? Cô còn phải biết chắc là mình xuyên tới đây rồi có còn bị xuyên ngược trở về hay không nữa…

Tìm tới tìm lui cũng chẳng thấy có thông tin gì. Bạch Vân Y đang tính dọn dẹp đồ đi về thì thám tử cô thuê cuối cùng cũng gọi tới.

“Bạch tiểu thư, điều tra gặp chút khó khăn, tôi cần thêm thời gian.”

Bạch Vân Y thở dài.

“Được rồi, nhưng mà anh cần bao lâu?”

“Khoảng hai ngày nữa…”

Ngẫm nghĩ một chút, Bạch Vân Y cảm thấy hai ngày nữa cũng tạm được.

“Được rồi, mong anh có thể đẩy nhanh tiến độ.”

“Vâng.”

Sau khi cúp máy, Bạch Vân Y lại dọn dẹp đồ đạc ra về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.