Thời tiết ở Bình Châu rất xấu, buổi trưa nắng chói chang, đến chiều trời đã sầm xì rồi có mưa.
Dịch Hiền có việc đi trước, Chúc Xuyên dựa ở cửa uống rượu, tùy ý để mưa đập vào mặt.
Diêm Thượng Nguyệt trồng rất nhiều cây, cơn mưa dày bám ở phía trên đan thành một tấm lưới mịn.
Gió thu se se lạnh.
Chúc Xuyên ngẩn ra, vươn tay hứng lấy một chút mưa vào trong lòng bàn tay, một đàn côn trùng không biết từ đâu bay tới, một con vừa vặn rơi trúng phía trên, giãy dụa trong tuyệt vọng cuối cùng chìm trong vũng nước cạn.
"Meo."
Chúc Xuyên bị tiếng mèo kêu kéo về, tỉnh táo lại, là con mèo mà Nguyên Nguyên giúp nuôi lúc nào đó mới chạy vào, nhảy vào trong ngực hắn ngoan ngoãn dụi dụi, còn khẽ cắn lên ngón tay hắn một cái. tựa như trách móc rằng tại sao dạo này hắn không đến đây.
"Tao bận lắm." Chúc Xuyên sờ sờ đầu nó, lẩm bẩm như đang nói chuyện với nó, "Mày thấy quyết định lần này của tao có đúng hay không? Có phải hơi bốc đồng không? Hay tao cân nhắc thêm mấy ngày nữa?"
Chúc Xuyên tự nhận mình là người sống rất lý trí, biết mình muốn gì, tính tình cũng rất cởi mở, nhưng ba chữ Bạc Hành Trạch chính là vảy ngược của hắn, nhiều năm như vậy cũng không thể nhìn thấu con người này, cứ như bước đi trên con đường vô định, không biết đâu là bến đỗ tiếp theo.
Nói không bất an là giả, con người có kỳ vọng sẽ không yên lòng, hắn là một người bình thường, tất nhiên cũng không ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-voi-ban-trai-cu-khong-the-ly-hon/419302/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.