Bạc Hành Trạch nói xong, Chúc Xuyên cũng không trả lời lại, có lẽ hắn không vui.
"Nhìn điện thoại nghiêm túc như vậy, đang suy nghĩ gì thế?"
Bạc Hành Trạch ngẩn ra, rất chậm quay đầu nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, rõ ràng là đang cười, nhưng bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Nghiêm Huyền nhìn hết người này người kia, không dám nói.
"Đi vào trước." Bạc Hành Trạch đưa văn kiện cho cô.
"Được."
Người đàn ông liếc Nghiêm Huyền, cười lạnh một tiếng, "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ trở lại đây, không ngờ gặp lại sớm như vậy, thật sự là duyên phận."
"Cậu làm gì ở đây?" Bạc Hành Trạch hỏi.
"Đương nhiên là cậu không muốn nhìn thấy tôi nữa. Làm chuyện trái với lương tâm làm sao lại muốn gặp nhân chứng? Trên lưng anh còn cõng một mạng người, chưa quên chứ Bạc tổng."
Bạc Hành Trạch nhìn gã, trầm mặc.
Liêu Nhất Thành ghét nhất cái dáng vẻ không chút rung động của anh, chắp tay cười khẩy nói: "Bốn năm, trong nháy mắt đã trôi qua lâu như vậy, Quản Lộ đã chết lâu như vậy rồi. Quay lại chỗ này, ngài có cảm giác đã qua mấy đời rồi hay không?"
Bạc Hành Trạch hơi rũ mắt xuống, không có ý định trả lời.
Liêu Nhất Thành là bạn cùng phòng của anh ở trường đại học, lúc đó anh là sinh viên được tiến cử ra nước ngoài với gã, gia cảnh của Quan Lộ rất tốt.
Quản Lộ có tính cách sôi nổi, mời họ sống cùng nhau, cả ba cùng bắt đầu một dự án ở trường đại học, Bạc Hành Trạch và Liêu Nhất Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-voi-ban-trai-cu-khong-the-ly-hon/419299/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.