Bạc Hành Trạch bình tĩnh đứng dậy, diễn mặt lạnh lùng nhặt điện thoại trên mặt đất lên, nhưng bàn tay hơi run run phản bội tâm trạng của anh lúc này.
[ Xin lỗi. ]
Chúc Xuyên cười, [ Đùa anh thôi, anh bận việc đi, tối nói chuyện.]
Bạc Hành Trạch muốn nói chuyện thêm một hồi, nhưng hắn lại có vẻ không muốn, đành phải gõ một chữ [Được] gửi đi, hờ hững kết thúc chủ đề này.
Nghiêm Huyền: "Ngài lại giết chết cuộc trò chuyện rồi."
Bạc Hành Trạch nhíu mày không hiểu, "... có chuyện gì vậy?"
Nghiêm Huyền che đầu, hận không thể rèn sắt thành thép, "Khắp nơi đều có vấn đề! Ngài nói xin lỗi cái gì, lần sau phải nói anh yêu em!"
Bạc Hành Trạch bất giác nhíu mày, "...Mở họp."
Chúc Xuyên nhìn điện thoại đã tắt, thở dài, lại đã đến thời gian bài trừ tin tức tố, bất tri bất giác hắn với Bạc Hành Trạch đã kết hôn một tháng.
So với cảm giác loại bỏ tin tức tố, thật ra Bạc Hành Trạch thì tốt hơn một chút, cũng không phải không đâu, cũng không phải thoải mái hơn.
Tuy rằng hắn chưa từng thử với người khác, cả đời cũng là như vậy, nhưng loại máy cọc giống như làm bừa này, chỉ biết chôn hết trứng vào trong đó thật sự là không có tay nghề.
Hắn nghi ngờ liệu người này chỉ có kinh nghiệm của bản thân, nếu không thì ai có thể chịu được cách làm liều lĩnh của anh.
Cái này là tám năm qua đều tự mình cấm dục, nếu không làm sao mà kỹ thuật một chút cũng không tốt lên, chẳng qua có tốt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-voi-ban-trai-cu-khong-the-ly-hon/419297/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.