Chúc Xuyên tứ chi đều không cần, chân cẳng hoạt động nhiều nhắc chắc là lúc xuống xe đến Diêm Thượng Nguyệt, hôm qua bị lăn lộn đến hơn nửa đêm, với hắn mà nói lượng vận động làm người tan thành từng mảnh.
Hắn không còn sức để suy nghĩ nhiều như vậy, lấy đi thì lấy đi thôi, cũng không có khả năng anh ta dùng keo vạn năng dính lại.
Trò chơi câu đố gây ô nhiễm tinh thần rất phổ biến, Dịch Hiền cũng từng đưa cho hắn một cái, cá rằng nếu hắn có thể chơi cậu sẽ liền gọi hắn là ba.
Hắn không thể nhận thua, tiến tới móc vai Bạc Hành Trạch, "Anh hai, anh muốn có con trai không?"
Bạc Hành Trạch đang viết, cũng không ngẩng đầu, nói: "Quá xấu, không muốn."
Hắn cười đến đau đầu, Dịch Hiền nhìn anh chằm chằm mà không dám mắng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu nói cứ như cậu có thể xếp, tôi liều mạng xếp ba ngày cũng chỉ được một khối bằng bàn tay"
Chúc Xuyên nhìn đống mảnh ghép vụn vặt xếp chồng như núi, quả thực là ô uế tinh thần.
"Quên đi, tôi từ bỏ đứa con trai này."
Bạc Hành Trạch viết xong một tờ bài thi, rốt cuộc ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, "Cậu muốn con trai?"
Chúc Xuyên chống cằm, "Một đứa cũng không tệ, mà tôi đánh cược với cậu ta, nếu tôi không ghép được tôi phải gọi cậu ta là ba, anh trai tốt, giúp em chút" Nói xong thấp giọng ghé vào lỗ tai anh "Giúp tôi ghép, tôi hôn cậu một cái."
Bạc Hành Trạch vươn tay kéo khối ghép hình qua, trầm mặc ghép một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-voi-ban-trai-cu-khong-the-ly-hon/419288/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.