Những sóng gió ngầm dâng trào ở Bình Châu, Chúc Xuyên không ít lần giẫm lên đường dây điện cao thế, không nhắc đến thì không có việc gì, vừa lật ra nhất định là phải kinh thiên động địa.
Nhưng Chúc Xuyên cũng không nhàn rỗi, nếu đã lọt vào hắc đạo Bình Châu, hắn sẽ không để mặc người khác chém giết mình.
Hắn dựa vào ghế, ung dung bắt chéo chân, "Còn bao lâu nữa? Cho tôi uống chút nước được không? Tôi khát."
Viên cảnh sát hơi không hài lòng với tư thế thoải mái của hắn, người bình thường đến hợp tác thường sẽ là cuống cuồng phủ nhận không phải mình, hắn thì ngược lại, còn hỏi có nước không.
"Lấy cho hắn ly nước."
Tay Chúc Xuyên vô thức xoay xoay chiếc nhẫn, nhẹ giọng nói: "Anh à, anh vừa nói có thêm hai người đến đây. Hai người kia là Bạc Hành Trạch và Liêu Nhất Thành sao?"
"Phải."
Chúc Xuyên híp mắt cười, giọng nói thoải mái như gió xuân, "Ông chủ Nguyễn Nhất Khanh của anh có ở đó không? Sao anh ấy không đến thẩm vấn tôi?"
"Anh ấy đang tra hỏi Liêu Nhất Thành phòng bên cạnh, anh có việc gì sao?" Viên cảnh sát dừng một chút, lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, sao mình lại hùa theo trả lời Chúc Xuyên? Là ai đang bị tra hỏi vậy?
Viên cảnh sát vỗ bàn, "Đàng hoàng một chút!"
"Ò."
Chúc Xuyên lại ngả người ra sau ghế, nghiêng đầu nghĩ đến tám năm qua mình đắc tội với rất nhiều người, không biết ai là người có khả năng cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-voi-ban-trai-cu-khong-the-ly-hon/2171052/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.