Vốn lúc ra khỏi cửa là Chúc Xuyên kéo Bạc Hành Trạch, nhưng càng về sau hắn lại bị anh kéo đi về phía trước, bàn tay to như có thể bóp gãy xương cổ tay hắn, vừa ra khỏi bầm nổi liền bị nhét vào ghế sau của một chiếc xe.
"Sao anh..." Còn chưa dứt lời đã bị anh kéo vào lòng ôm lấy, cái ôm còn mang theo chút sợ hãi.
Chúc Xuyên giật mình một cái, bị anh giành nói trước, "Xin lỗi, tôi đến trễ."
Bạc Hành Trạch ôm chặt hắn không ngừng nói xin lỗi.
Chúc Xuyên có chút lo lắng cho trạng thái của anh, luôn cảm thấy anh giống như đang mơ hồ, ngay cả ánh mắt cũng vô định không tập trung.
Đưa tay muốn vỗ về anh nhưng lại nhớ tới anh vừa bị đập vào lưng, không dám vỗ, đành phải nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, tất cả đã qua rồi."
Bạc Hành Trạch nghe thấy câu này lại nhớ tới lời "đều đã qua" của Chúc Hữu Tư, không cảm thấy được an ủi chỉ càng cảm thấy tự trách.
Lúc hắn thực sự cần mình, trông mòn con mắt cũng không đợi được, một mình mình ở trên bàn giải phẫu lạnh như băng. Uống thuốc trong tám năm, âm thầm chống lại sự xâm nhập của bệnh tật, anh lại không ở bên hắn.
Bạc Hành Trạch ôm cả người hắn vào trong ngực, ấn xuống một nụ hôn trên đỉnh đầu, nương theo hơi thở nhẹ cúi đầu bắt đầu từ trán, dùng môi từng chút từng chút miêu tả tỉ mỉ, giống như là đang nâng niu trân bảo gì đó.
Mí mắt, chóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-voi-ban-trai-cu-khong-the-ly-hon/2171037/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.