Bạc Hành Trạch trước đây như một lão già, điện thoại di động với anh chỉ là phương tiện liên lạc để tiếp nhận thông tin, không phải lúc nào cũng kè kè bên người, bây giờ bây giờ ngày càng sử dụng thường xuyên, hơn nữa còn cười.
Nghiêm Huyền đọc rất nhiều, nhìn mấy giây đồng hồ liền hiểu được nội dung, lập tức hít một hơi, "Bạc tổng, các anh chơi lớn quá vậy."
Bạc Hành Trạch ngẩng đầu, "Tại sao còn chưa đi?"
Nghiêm Huyền cắn răng tức muốn chết, vốn đã không dịu dàng, giờ yêu đương vào càng mất tình người hơn, "Sếp thân yêu, tôi đến báo cáo công việc!"
"Ồ, nói tiếp đi, tôi đang nghe đây." Bạc Hành Trạch bảo cô nói tiếp, cúi đầu trả lời Chúc Xuyên.
Nghiêm Huyền nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải không dám cô đã đập đống tài liệu này lên trán anh, nhịn một chút lại tiếp tục báo cáo công việc, "Từ lão để ý một số dự án về phát triển khu thương mại ở khu Tây Thành, gồm trường học, sân chơi, khu thương mại toàn diện và cao cấp hơn..."
"Không."
Nghiêm Huyền tưởng anh không nghe, như đang nghe niệm kinh, nên lúc bị anh đánh gãy lời nói còn giật mình.
Bạc Hành Trạch vẫn còn đang nghe nghe, thậm chí không có chấp nhận cái đề nghị này, thẳng thắn nói: "Tây Thành là nơi chính quyền và cư dân hỗn tạp, phân tán, không đủ tập trung. Cho dù có được quyền, cho đến khi bắt đầu giao dịch nếu không có quyền mở cửa cũng không thể liên lạc được với họ. rủi ro quá lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-voi-ban-trai-cu-khong-the-ly-hon/2171025/chuong-40.html