Sau khi Chúc Xuyên rút tin tức tố xong, hôm nay Tiêu Nghê có lớp nên đón hắn muộn một tiếng.
"Thật xin lỗi đến hơi muộn."
"Không việc gì, đi thôi." Chúc Xuyên xoa trán dựa vào ghế phụ lái, nhắm mắt nghỉ ngơi, thế mà lại ngủ thiếp đi, đến cửa Diêm Thượng Nguyệt, Tiêu Nghê nhẹ đẩy hắn một cái.
"Tỉnh."
Chúc Xuyên lung lay, "Hả? Đến rồi."
"Sao tinh thần anh ngày càng kém." Tiêu Nghê là alpha nên ngửi được mùi mộc dược nhàn nhạt, cô cũng là một trong số ít người biết hắn chỉ còn sót lại một nửa tuyến thể.
"Nhóc con không cần nhiều lời." Ngón tay Chúc Xuyên run lên, còn chưa kịp tháo dây an toàn, Tiêu Nghê đã vươn tay thái giúp hắn, nhíu mày nói, "Anh không thể cứ hành hạ thân thể mình như vậy, sau này đến lúc anh hối hận cũng đã muộn."
Chúc Xuyên nheo mắt nhìn nàng dài dòng, Tiêu Nghê cũng không nói nữa, chỉ là cắn chặt môi như có điều muốn nói lại không biết nên nói cái gì.
"Có gì thì nói."
Tiêu Nghê trầm ngâm, "Kỳ nghỉ đông sắp đến rồi, em tìm được một công việc, có lẽ sẽ có thời gian không đưa đón anh được."
"Đi đâu?" Chúc Xuyên nhướng mày, tự hỏi tại sao cô muốn tìm việc lại không hỏi mình, nghĩ lại cũng phải, cái tính này của cô giống Bạc Hành Trạch, không muốn nợ ơn người khác.
"Tập đoàn Hồng Diệp."
Chúc Xuyên giật mình, sau đó gật đầu, "Đi đi, không sao."
Tiêu Nghê trả lại chìa khóa xe cho anh, "Cảm ơn anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-voi-ban-trai-cu-khong-the-ly-hon/2171013/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.