“Tôi biết, trên mạng thường có những tin tức, khi người vợ vừa xảy ra chuyện thì đã bị người chồng bỏ rơi rồi. Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, tai họa đến liền tự mình bay đi. Huống chi chúng ta cũng không phải vợ chồng thực sự mà chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.” Cô ngập ngừng nói, dáng vẻ như từ trước đến giờ chưa từng có bất kỳ niềm hy vọng nào đối với anh.
Một ngọn lửa giận hiện lên trong đôi mắt u ám của anh: “Em hiểu thì tốt.”
Cô nhún vai, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Yên thâm đi, nếu như tôi thật sự bị ngã đến liệt nửa người thì chắc chắn sẽ chủ động ly hôn, cút về Giang Thành của tôi.”
Lục Cẩn Ngôn chế nhạo cười một tiếng: “Em đã ngã đến mức liệt nửa người rồi thì còn có thể tự mình cút về à?”
“Vậy thì tôi bò về, như vậy được chưa?” Cô nhăn nhó mặt mày, thay đổi giọng điệu trêu chọc.
Trên mặt của Lục Cẩn Ngôn nở ra một nụ cười kỳ lạ, anh rất khâm phục khả năng tự chế giễu mình của người phụ nữ này, nhưng mà khả năng này không có một tí tác dụng nào cả.
“Hoa Hiểu Bồng, không chỉ giá trị phòng thủ của em bằng không, thậm chí còn không có một chút ý thức nguy hiểm cơ bản nào cả.”
“Không phải, khi tôi ở nhà đều từng leo trèo như vậy, tôi cũng có một chút kinh nghiệm đấy.” Cô bĩu môi nói, dường như cảm thấy anh đã xem thường bản thân cô rồi.
Anh châm chọc cười một tiếng, đúng là đứa quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864094/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.