“Vết thương trên cánh tay của em đến từ đâu vậy?” Anh hỏi với giọng điệu nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Cô gần như đưa cánh tay ra phía sau trong vô thức, giống như muốn giấu chúng nó đi vậy.
Lục Cẩn Ngôn vươn cánh tay rắn chắc ra và nắm lấy phần eo mảnh khánh của cô, kéo cô về phía mình một phát: “Em là đà điểu à? Em nghĩ rằng làm như vậy thì tôi sẽ không nhìn thấy sao?”
“.….. Không phải.” Cô hơi run rẩy nói, cô chỉ cảm thấy có một cảm giác áp bức mãnh liệt ập tới khiến cô ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn trở nên vô cùng u ám, dường như đã bị bầu trời tối đen ở bên ngoài lây nhiễm: “Nói, làm sao lại bị như vậy?”
“Tôi…… Tôi tự mình không cẩn thận đụng phải.” Cô ngập ngừng nói, hàng mi dài và dày rũ xuống, che lấp đôi mắt đang lóe sáng, để tránh bọn chúng không cẩn thận để lộ bí mật.
Lục Cẩn Ngôn hít sâu một hơi từ trong kẽ răng, bàn tay to lớn vươn ra nắm lấy cằm của cô: “Nếu như em dám nói dối thêm lần nữa thì tôi sẽ nhổ sạch hàm răng gian xảo của em ra.”
Giọng điệu của anh vừa hung tợn vừa tràn ngập sự đe dọa, cô sợ hãi bịt lại miệng của mình: “Nếu như tôi nói thật thì có bị buộc tội chia rẽ không?”
“Em không nói mới có tội, mang tội khi quân phạm thượng.” Anh khẽ quát lên một tiếng, trên mặt tràn ngập nét dữ tợn.
Một cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864089/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.