Hoa Mộng Lê che miệng và lớn tiếng cười lên: “Vô cùng đẹp trai ư? Vô cùng xuất sắc à? Cô đang nói ngược với lòng à? Tôi đã từng xem ảnh của anh ta, trông vô cùng, cực kỳ……có nét đẹp tâm hồn.”
Vốn dĩ cô ta muốn dùng từ xấu xí nhưng đã khựng lại, cô ta biết chừng mực, không thể nói một cách quá trắng trợn ở trước mặt người lạ.
Tiêu Diệc Mẫn liếc mắt nhìn cô ta một cái, vài phút sau thì cô ta đã đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi?
“Nào, Hoa Mộng Lê, tôi đưa cô đi gặp một người.” Cô ta nở một nụ cười gian xảo.
Khi bước vào đại sảnh của bữa tiệc, cô ta dẫn Hoa Mộng Lê đến một góc dễ quan sát.
“Cô nhìn thấy chiếc bàn kia không? Em gái của cô đang ở ngay đó.”
Hoa Mộng Lê nhìn theo phương hướng mà Tiêu Diệc Mẫn đã chỉ, cô ta chỉ liếc mắt nhìn Hoa Hiểu Bồng một cái, sau đó ánh mắt lại rơi vào người đàn ông vô cùng tuấn tú ở bên cạnh cô.
Anh tuấn tú đến như vậy, hoàn hảo đến như vậy, hào quang nổi bật kia giống như thần mặt trời Apollo bước ra từ đền thần Kim Ô.
Đôi mắt của cô ta không thể chuyển động nữa, cô ta cảm thấy trái tim của mình như bị cướp mất, linh hồn như bị phá tan.
“Người đàn ông cực kỳ đẹp trai kia là ai vậy?”
“Chính là người chồng hiện tại của em cô, chồng chưa cưới trước đây của cô, Lục Cẩn Ngôn.” Tiêu Diệc Mẫn sáp lại gần bên tai cô ta và nói từng chữ một cách rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864051/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.