Nhưng mà anh ấy đã từng nhìn thấy ở nơi nào rồi vậy, tại sao lại không thể nhớ ra?
Kể từ khi phần đầu bị tổn thương thì toàn bộ ký ức trước đây của anh ấy giống như hoàn toàn bị phong ấn, đầu óc đều trống rỗng, tất cả những người bên cạnh mình, tất cả mọi chuyện để lại ấn tượng cho anh ấy đều trở nên xa lạ.
Thế nhưng dường như Hoa Hiểu Bồng lại không giống như vậy.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì anh ấy đã cảm thấy rất quen thuộc, giống như hai người bọn họ đã từng quen biết với nhau.
Bóng lưng của cô, tiếng sáo của cô, vòng tay của cô, những điều này đều quen thuộc đến như vậy.
“Hiểu Bồng, có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau không?”
Cô sững người.
Bọn họ đã từng gặp mặt sao?
Không có, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng gặp mặt lần nào.
Người ở cùng với cô là Thời Thông, không phải anh ấy.
Anh ấy chỉ là một người trông giống hệt Thời Thông mà thôi.
“Chúng ta chưa từng gặp mặt lần nào, tôi chừng từng đến Long Thành ba giờ và cũng chưa từng đi đến Dương Thành. Tôi chỉ quen biết một người có gương mặt giống hệt với anh thôi.”
“Chắc là cô có bức ảnh của anh ấy chứ?” Anh nhíu mày hỏi.
“Có, nhưng mà nó đang ở nhà tôi.” Cô nhỏ tiếng nói.
Khi đến Long Thành thì mẹ đã bảo cô lưu những bức ảnh của Thời Thông trong điện thoại mình vào máy tính, không thể giữ lại trong điện thoại kẻo khi bị người nhà họ Lục nhìn thấy sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864043/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.