Lục Cẩn Ngôn u ám liếc cô ta một cái: “Tốt nhất là cô nên ít xen vào chuyện của nhà tôi.”
Anh cố tình dùng hai chữ “nhà tôi” này như đang lặp lại những lời nói lúc trước của Hoa Hiểu Bồng, bọn họ và Lục Cẩm San là hai nhà khác nhau.
Lục Cẩm San tối sầm mặt lại: “Em có ý gì hả, chẳng lẽ đây không phải nhà chị à? Nơi này ngoại trừ người vợ rẻ tiền của em thì không có ai là người ngoài cả.”
Lục Cẩn Ngôn vươn bàn tay to lớn của mình ra và ôm lấy bả vai của Hoa Hiểu Bồng, giống như đang cấp thẻ xanh danh dự cho cô: “Con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài, không bao lâu cô sẽ không còn là người của nhà họ Lục nữa, còn cô ta đến chết cũng là người vợ của nhà họ Lục.”
Anh nói ra những lời này không phải đang chứng minh giúp Hoa Hiểu Bồng, Hoa Hiểu Bồng chỉ là một con rối, một món đồ trang trí mà thôi, thế nhưng lại là con rối của Lục Cẩn Ngôn anh, là món đồ trang trí của Lục Cẩn Ngôn anh.
Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, cô ta luôn bày ra dáng vẻ ngang ngược này mà cứ xen vào chủ quyền của anh, dạy dỗ vật nuôi của anh, cánh tay cũng vươn ra dài quá rồi đấy.
Tiêu Diệc Mẫn nghe thấy những lời này suýt nữa thì ngất đi, anh còn định để cho cô sống mãi ở nhà họ Lục à? Vậy cô ta phải làm sao đây? Cô ta đang mong cô nhanh chóng cút đi để cô ta thế chỗ mà.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864041/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.