“Làm gì vậy mà tối thui vậy?”
“Chẳng phải em mắc chứng sợ bóng tối và không gian hẹp à? Bình thường tôi cũng không nhìn thấy em sợ hãi khi tắt đèn.” Anh nhỏ tiếng hậm hừ, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cô trong bóng tối.
“Nếu như trong không gian tối tăm nhưng rộng rãi thì tôi sẽ không sợ, tôi cũng không sợ bị giam ở những nơi sáng sủa. Chỉ khi ở trong những nơi vừa hẹp vừa tối thì tôi mới cảm thấy sợ hãi.” Cô giải thích một cách chậm rãi.
Vậy mà tên này lại thăm dò cô, thật là đa nghi.
“Em cũng có nhiều điều kiện quá đấy.” Anh bật cười chế nhạo.
“Tôi có thể làm gì chứ, tôi cũng rất bất lực.” Cô nói với vẻ mặt ngang ngược: “Nhưng mà tôi cảm thấy Hứa Nhược Phương cũng khá giỏi đấy, chỉ cần tôi kiên trì đến chỗ của cô ấy thì chắc hẳn sẽ có thể trị khỏi.”
Lục Cẩn Ngôn không nói lời nào, có bệnh thì phải chữa, anh sẽ không ngăn cản chuyện này.
Cô đang cười thầm trong lòng, quỷ kế của Hứa Nhược Thần cộng thêm “mưu kế” của cô đã lừa được Lục Cẩn Ngôn một cách hoàn hảo, sau này cô có thể quang minh chính đại kết bạn với hai anh em Hứa Nhược Thần rồi.
Khi cô đã thay xong quần áo thì Lục Cẩn Ngôn đã không còn ở trong phòng nữa.
Anh sẽ không lãng phí thời gian quý báu của mình trên người cô.
Cô gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Thần: “Tôi đã vượt qua rồi.”
Hứa Nhược Thần nhanh chóng gửi lại biểu cảm cười lớn: “Tôi đã chuẩn bị công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864037/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.