Chỉ cần là người từng có một chút kinh nghiệm đều sẽ biết đây là dấu vết gì. Đôi mắt của cô ta trừng lớn đến mức sắp rơi ra ngoài. Chẳng phải Lục Cẩn Ngôn nên hung hăng dạy dỗ Hoa Hiểu Bồng và tống cổ cô ra ngoài sao? Sao lại làm chuyện thân mật với cô chứ? “Hoa Hiểu Bồng, cô mau nói thật cho tôi biết, cô đã đến phòng làm việc của anh Cẩn Ngôn làm gì hả?” Cô ta đến gần bên tai Hoa Hiểu Bồng và hỏi cô, giọng nói thốt ra khỏi miệng của cô ta và lọt vào tai cô. Hoa Hiểu Bồng lạnh lùng cười lên một cái, cô quay đầu lại và chậm rãi nói ở bên tai cô ta: “Hai người vợ chồng chúng tôi làm chuyện gì có liên quan đến một người ngoài như cô à.” Gương mặt của Tiêu Diệc Mẫn lúc trắng lúc xanh, miệng cô ta như bị con ong vò vẽ đốt một cái mà gần như nhếch đến tận mang tai: “Chúng ta cứ chờ xem, tôi chắc chắn sẽ khiến cô cuốn gói khỏi nơi này!” “Vậy chúng ta cứ chờ xem ai thắng ai thua.” Cô không hề sợ hãi mà nói. Cô đã nhìn rõ mọi chuyện, đối với những người như Tiêu Diệc Mẫn, cho dù bạn không trêu chọc vào cô ta thì cô ta cũng sẽ chủ động đến gây chuyện với bạn, cô ta giống như kẹo cao su dính trên tóc vậy, một khi bị dính vào sẽ rất khó xử lý sạch sẽ, trừ khi thậm chí hoàn toàn loại bỏ cả mái tóc. Cô sẽ không nhẫn nhịn nữa, cô kính tôi một thước thì tôi sẽ kính lại cô một trượng. Khi cô trở về nhà họ Trạch thì cô bé xinh xắn đã tan học và kéo lấy tay cô bảo muốn học thổi sáo Ocarina. Cô bèn dẫn cô bé đến bên bờ hồ. “Chị dâu, khúc nhạc mà chị thổi vào lần trước rất hay, chị có thể thổi lại lần nữa không?” Lục Sơ Hà nghiêng cái đầu nhỏ nhắn và nhìn vào cô. “Được thôi.” Cô khẽ mỉm cười và ngồi ở trên bãi cỏ, sau đó cầm lấy cây sáo Ocarina thổi lên. Cách nơi đó không xa, Tần Như Thâm đang một mình chậm rãi đi dạo quanh bờ hồ, khi nghe thấy tiếng sáo bèn bị hấp dẫn qua đó. Tiếng sáo vừa du dương vừa kỳ ảo, giống như có một đôi tình nhân xa cách từ lâu đang bày rõ nỗi lòng. Khúc nhạc này rất quen thuộc, anh ấy càng ngày càng cảm thấy trước đây bản thân chắc chắn đã từng nghe thấy ở nơi nào rồi, thế nhưng anh ấy vẫn không thể nhớ ra. Sau khi Hoa Hiểu Bồng thổi xong thì anh ấy liền hỏi: “Khúc nhạc này có tên là gì vậy?” “Duyên Định Ba Kiếp, là khúc nhạc do bạn của tôi viết tặng tôi vào ngày sinh nhật.” Hoa Hiểu Bồng nhìn về phía anh ấy, gương mặt này của anh ấy luôn vô tình kéo lấy dây thần kinh đau khổ của cô. “Là người bạn trông rất giống tôi sao?” Anh ấy không nhịn được mà hỏi cô. “Ừm.” Cô gật đầu.
“Anh ta là người làm âm nhạc à?” Anh ấy cảm thấy hơi tò mò. “Cũng xem là vậy, cậu ấy rất có năng khiếu trên phương diện nghệ thuật, vừa biết làm nhạc vừa biết vẽ tranh.” Cô nhỏ tiếng nói. “Tôi cũng rất thích âm nhạc và vẽ tranh, thật đáng tiếc, anh ta đã không còn trên đời này rồi, nếu không thì chắc hẳn chúng tôi có thể trở thành bạn bè.” Tần Như Thâm cảm thấy tiếc nuối và nói. Một vài nét khổ sở và đau buồn hiện lên trên mặt cô: “Chắc hẳn là do ông trời ghen tị với người tài.” Cô ngước mắt nhìn vào anh ấy, lúc trước Hứa Nhược Thần nói rằng anh ấy là một người vô cùng ham chơi và cực kì biết chơi, anh ấy thích sự mạo hiểm và kíƈɦ ŧɦíƈɦ, những người như vậy chắc hẳn có tính cách cà lơ phất phơ, không chịu gò bó, thế nhưng người ở trước mặt cô lại vừa chín chắn vừa yên tĩnh, rất khó để dính dáng đến loại người đùa bỡn với đời. Tần Như Thâm nhặt một viên sỏi ném xuống hồ và nói: “Hình như tôi đã từng nghe thấy khúc nhạc mà cô thổi ở nơi nào rồi, nhưng mà không nhớ nữa.” Hoa Hiểu Bồng hơi sửng sốt: “Không thể nào, khúc nhạc này là do bạn tôi viết riêng dành tặng cho tôi, cậu ấy nói nó chỉ thuộc về hai người bọn tôi, từ trước đến giờ chưa từng phát hành trên mạng cũng chưa từng thổi cho người khác nghe.” Những lời này càng khiến cho Tần Như Thâm cảm thấy kinh ngạc hơn. Anh ấy rất chắc chắn rằng trước đây bản thân đã từng nghe khúc nhạc này, thế nhưng anh ấy không thể nhớ ra. “Có thể cho tôi mượn cây sáo của cô một chút không?” Cô gật đầu và đưa cây sáo Ocarina cho anh ấy. Anh ấy đặt ngón tay lên những chiếc lỗ nhỏ, động tác rất tự nhiên như một loại bản năng vậy: “Đặt như vậy đúng không?” Anh hỏi. “Đúng, trước đây anh đã từng thổi qua sao?” Cô mở to đôi mắt ra, tư thế đặt ngón tay của anh ấy trông rất đẹp, nếu như là người mới thổi lần đầu tiên thì ngón tay đều rất cứng nhắc, không thể thả lỏng và thoải mái đến như vậy được. “Tôi cũng không biết, thật kỳ lạ, sao tôi lại cảm thấy trước đây tôi đã từng thổi qua rồi nhỉ.” Anh ấy cảm thấy hơi bất ngờ và đặt cây sáo ở bên miệng. Tiếng sáo truyền đến một cách chậm rãi, lúc đầu vẫn còn hơi ngắt quãng nhưng sau đó đã trở nên trôi chảy hơn. Anh ấy thử thổi một đoạn của khúc nhạc mà Hoa Hiểu Bồng vừa mới thổi, anh ấy giống như đang thổi dựa theo trí nhớ và cũng giống như dựa vào tiềm thức của mình, ngay cả chính bản thân anh ấy cũng không rõ. “Woa, anh rể giỏi quá đi, vậy mà có thể nhớ được khúc nhạc của chị dâu.” Lục Sơ Hà kinh ngạc giơ ngón cái lên. Hoa Hiểu Bồng cảm thấy chấn động ở trong lòng, trước đây Thời Thông cũng giỏi như vậy, vừa nghe một lần đã có thể nhớ kỹ khúc nhạc và ghi lại. Cô muốn đứng dậy nhưng mà đôi chân đã hơi tê, đầu gối của cô bỗng mềm nhũn và suýt chút ngã về phía sau, Tần Như Thâm nhanh tay lẹ mắt kéo lấy cô một cái: “Cẩn thận một chút.”
Cách đó không xa, Lục Cẩm San đi tới và đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Một ngọn lửa tức giận tràn qua chân mày của cô ta, cô ta nổi giận đùng đùng chạy tới, sau đó không nói lời nào và vươn tay tát về phía Hoa Hiểu Bồng. Tần Như Thâm không ngờ cô ta sẽ đột nhiên làm như vậy nên không kịp ngăn cản, cái tát này hung hăng rơi xuống gương mặt của Hoa Hiểu Bồng, một tiếng “chát” giòn giã vang dội cả bờ hồ và dọa sợ Lục Sơ Hà đến ngơ cả người. Cô ta dùng sức rất lớn, gò má trắng nõn của Hoa Hiểu Bồng hiện lên năm dấu tay đỏ tươi, bên khóe miệng cũng chảy máu. “Chị cả, sao chị lại đánh chị dâu chứ?” Lục Sơ Hà chạy tới và ngăn cản ở trước mặt Hoa Hiểu Bồng như muốn bảo vệ cô. Lục Cẩm San giận run người và đẩy cô bé một phát: “Con nhóc phá phách này, em mau cút ra cho chị, nơi này không có chuyện của em.” Cô bé chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể chịu được cú đẩy của cô ta, cô bé lảo đảo vài bước và ngã mạnh xuống đất. “Hu hu……” Lục Sơ Hà bật khóc hẳn lên. Hoa Hiểu Bồng không quan tâm đến gò má đau rát của mình mà nhanh chóng đi tới đỡ lấy cô bé: “Tiểu Hà, em không sao chứ?” “Chị cả bị điên rồi, em phải đi nói cho bố và anh hai biết.” Lục Sơ Hà lau nước mắt và xoay người chạy vào trong nhà. Cô bé phải đi tìm người trợ giúp, kẻo chị cả sẽ đánh chết chị dâu mất. Tần Như Thâm nắm lấy cánh tay của Lục Cẩm San: “Em đang làm gì vậy, tại sao chưa phân biệt phải trái đúng sai đã đánh Hiểu Bồng chứ?” “Hiểu Bồng, anh gọi cũng rất thân thiết đấy, nhanh như vậy đã bị cô ta quyến rũ rồi à?” Lục Cẩm San cảm thấy ghen ghét dữ dội, cô ta ước gì có thể tìm được một bình axit tạt vào mặt Hoa Hiểu Bồng, để xem cô còn có thể quyến rũ những người đàn ông khác bằng cách nào. Những lời này đã chọc giận Tần Như Thâm: “Lục Cẩm San, em đừng có cố tình gây sự!” “Em cố tình gây sự à, anh nghĩ em không biết khi nãy cô ta đang quyến rũ anh à? Em ở nơi đó đã nhìn thấy rất rõ ràng!” Lục Cẩm San nghiến răng nghiến lợi, Tần Như Thâm càng bảo vệ Hoa Hiểu Bồng thì cô ta càng tức giận. Ngón tay của Hoa Hiểu Bồng nắm chặt lại, cô ghét bị hãm hại nhất: “Tôi không làm gì cả!” Lục Cẩm San vừa định mắng chửi cô thì nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn đang nhanh chóng chạy tới, anh ôm lấy Lục Sơ Hà vẫn đang khóc lóc thảm thiết. Sau lưng anh còn có Lục Vũ Hàm, bà Lục và Tư Mã Ngọc Nhi. Khi nhìn thấy gương mặt sưng đỏ và khóe miệng có vết máu của Hoa Hiểu Bồng, đôi mặt đen láy lạnh lùng của Lục Cẩn Ngôn trở nên vô cùng tối tăm, dường như hoàn toàn bị che lấp bởi bóng tối. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lục Vũ Hàm khẽ hét lên, vẻ mặt trở nên tái mét. “Bố à, đứa đê tiện Hoa Hiểu Bồng này quyến rũ Như Thâm, bố mau sử dụng gia pháp để dạy dỗ cô ta một trận đi.” Lục Cẩm San vừa chớp mắt một cái, nước mắt đã chảy ròng ròng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]