Máu tươi chảy ra ngoài, một màu đỏ rực trông vô cùng chói mắt.
Cô nắm chặt ngón tay và giấu vào trong túi áo của mình cùng với sự bướng bỉnh của cô.
Cô đang mặc quần áo màu trắng nên in lên trên đó một màu đỏ tươi giống như một đóa hoa mai đỏ rực nở ra trong tuyết.
“Ai da, không ăn được rồi, anh chỉ có thể ăn ở trong công ty, phải nhớ đừng ăn những món có quá nhiều dầu mỡ đấy, không tốt cho sức khỏe.”
Cô vẫn khẽ mỉm cười với anh, khóe miệng vẫn nhếch lớn lên, dáng vẻ bình tĩnh như khi nãy chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Anh giễu cợt cười một tiếng, trong mắt không hề có một chút độ ấm nào, anh càng không cảm thấy thương xót một chút nào mà chỉ thấy chán ghét.
“Để xem em có thể giả vờ được bao lâu.” Anh chế nhạo bỏ lại một câu và nhanh chóng đi ra ngoài.
Một tia ảm đạm khó có thể nhận ra hiện lên trên gương mặt của Hoa Hiểu Bồng.
Cô hiểu rõ cô căn bản không thể xoa dịu mối quan hệ giữa mình và Lục Cẩn Ngôn.
Ở trong mắt anh, cô chỉ là một ngọn cỏ dại thấp hèn, ước gì có thể nhổ bỏ cả gốc rễ, cô chính là một con côn trùng dơ bẩn mà anh muốn đưa chân đạp tan tành.
Thế nhưng cô không thể để cho anh được như ý muốn, vì em trai, cô phải cố gắng tìm được một nơi ở nhỏ nhoi trong nơi lạnh giá này, cô không thể bị đuổi đi trước khi không tiết kiệm đủ tiền chữa trị.
Cô trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864027/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.