Mái tóc cô mang theo mùi thơm nhàn nhạt, chui vào khoang mũi Hoắc Cảnh Úc. Đầu ngón tay cô có chút lạnh, lướt qua da hắn mang đến cảm giác rất kỳ lạ.
"Tránh xa tôi ra!" Đột nhiên, Hoắc Cảnh Úc quát lớn, thanh âm khó nghe vang bên tai Bạch Thanh Thanh.
Cô bị dọa giật mình nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước, đối diện với ánh mắt chán ghét của Hoắc Cảnh Úc.
Hắn đây là tính tình cổ quái gì. Sai khiến cô là hắn, giờ bảo cô cách xa một chút cũng là hắn.
Ngay khi bầu không khí trong phòng giảm xuống mức cực điểm, thì tiếng gõ cửa vang lên, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của người làm, thông báo cho bọn họ bữa sáng đã chuẩn bị xong. Bạch Thanh Thanh lúc này mới như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi rửa mặt vệ sinh cá nhân xong, Bạch Thanh Thanh bước xuống lầu, nhìn thấy Hoắc Cảnh Úc đã ngồi trên chiếc xe lăn được chuẩn bị sẵn. Chỉ là khi cô vừa bước xuống lầu, phát hiện trong phòng khách ngoại trừ Thẩm Tú Phân, còn có một khuôn mặt xa lạ. Cô vô tình nghe được nôi dung cuộc nói chuyện của hai người họ.
"Đại phu nhân, lão gia biết Cảnh Úc thiếu gia đã tỉnh, nên sắp xếp xe tới, muốn đón Cảnh Úc thiếu gia về nhà cũ một chuyến."
Bác Trần vừa nói, vừa chú ý tới Bạch Thanh Thanh đang đứng ở bậc cầu thang, sau đó mỉm cười dịu dàng bổ sung: "Thiếu phu nhân tốt nhất cũng nên đi theo, lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-dai-thuc-la-the-quan-nghiem/2685978/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.