Tối đó, khi Tần Ngạn từ công ty trở về, tôi đã lập tức hỏi anh về chuyện lúc sáng.
Tôi chần chừ: “Em… hỏi anh một chuyện được không?”
Anh nhẹ nhàng hỏi tôi: “Sao vậy?”
“…”
“Hồi sáng em có dọn lại tủ trang sức, thấy em cũng có một chiếc vòng cổ y hệt cái mà anh tặng em…”
Tần Ngạn đơ người, chắc chắn anh ấy biết gì đó nhưng lại không muốn nói với tôi.
“Chắc… chỉ là trùng hợp thôi? Nếu vậy thì anh mua chiếc vòng khác cho em nhé?”
Tôi vội lắc đầu, tỏ ý cái anh ấy tặng đã đủ lắm rồi. Anh âu yếm xoa đầu tôi, đặt môi lên trán, một cái hôn chào buổi tối. Tôi thấy bây giờ cũng đã hạnh phúc rồi, tôi từ bỏ việc lấy lại trí nhớ đã mất của mình.
Nhưng đêm đó, khi đang ngủ tôi lại gặp một cơn ác mộng khủng khiếp. Lần này không phải một bàn tay bóp cổ tôi như lần trước mà nó còn kinh hãi hơn. Trước mắt tôi đầy những vết máu, còn có cả một vũng máu lớn nữa. Tôi sợ hãi lùi về sau, bỗng thấy tay mình rất nhớt nháp liền đưa hai tay lên. Tôi càng hoảng hơn, cả hai bàn tay đều dính toàn là máu tươi, cả người tôi run rẩy. Tần Ngạn lại xuất hiện, anh bỏ một khẩu súng vào tay tôi, nhỏ giọng nói bên tai:
"Nào, anh dạy em giết người! "
Tôi hoảng sợ giật mình tỉnh giấc, khắp người đổ đầy mồ hôi hột, tay chân không ngừng run rẫy vội nhìn lại bàn tay mình. Không có vết máu nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chinh-tri-la-vet-xe-do-cua-me-toi/3501535/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.