Đêm đó, trong một không gian tối đen như mực. Có một bàn tay vươn ra bóp lấy cổ tôi thật mạnh, tôi giãy giụa, bàn tay đó vẫn không buông tôi ra. Một giọng nói ớn lạnh vang lên.
“Tại sao không trả thù?”
“Tại mày mà tao phải chết…”
“Tất cả đều do mày hại…”
Khó thở quá, bàn tay ấy cứ bóp chặt cổ tôi không buông. Tôi giật mình thức giấc, trên người và cả khuôn mặt vả đầy mồ hồi, tôi thở dốc. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ, nhưng cơn ác mộng đó thật khủng khiếp, tôi cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó mà tôi không thể nào nhớ ra. Đang định xuống giường đi tìm nước uống thì tôi giật mình hét lên:
“Á…”
Một người đàn ông đang nằm bên cạnh tôi, nghe thấy tiếng hét anh ta liền giật mình tỉnh giấc. Tay bật công tắc đèn nhìn tôi, hóa ra là Tần Ngạn. Tôi lo lắng hỏi anh:
“Sao… Sao anh lại ở đây?”
Anh thản nhiên đáp: “Chúng ta là vợ chồng, tôi không ở đây vậy ở đâu?”
Từ lúc tỉnh lại ở buổi chiều cho đến giờ tôi chỉ thấy người đàn ông này đúng có một lần, còn chưa hỏi rốt cuộc anh ta là ai nữa. Tôi ngạc nhiên, hỏi:
“Vợ… chồng sao?”
Tần Ngạn thản nhiên: “Đúng rồi, tôi và em kết hôn hồi tháng 7 năm ngoái!”
Tôi buồn rầu: “Nhưng mà tôi không nhớ được gì hết, cũng không có cảm giác quen thuộc đối với anh…”
“Chắc chúng ta không yêu thương nhau đúng chứ?” - Tôi ngập ngừng rồi lại nói tiếp.
“Ai nói? Tôi và em rất yêu thương nhau, chỉ là do em bị tai nạn nên hiện tại không nhớ ra thôi!”
Tần Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tôi rồi ngồi xê lại ôm tôi vào lòng.
“Nếu em không còn nhớ gì nữa thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Được không?”
Tôi chẳng biết gì, chỉ cảm nhận được sự ấm áp từ người đàn ông đó. Tôi miễn cưỡng ôm lại anh, khẽ gật đầu. Anh cười nhẹ rồi vuốt ve đầu tôi, âu yếm đến nổi tôi còn tưởng hai ta yêu nhau thật lòng. Chẳng biết thiếp đi từ bao giờ, khi tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, Tần Ngạn cũng không còn ở đó nữa. Tôi cứ có cảm giác đây không phải phòng vợ chồng mà chỉ là phòng của một người thôi, cả quần áo, váy vóc đến trang sức cũng là của phụ nữ, chẳng có tí hơi đàn ông nào. Đến cả phòng vệ sinh cũng chỉ có một cái cốc, một bàn chải và một cái khăn rửa mặt.
Tôi vẫn còn nghi ngờ việc Tần Ngạn nói chúng ta là vợ chồng son, tuy tôi bị mất trí nhưng tôi vẫn không ngốc. Nhưng tại sao có vẻ trái tim tôi đang đập nhanh vì anh ấy vậy? Tôi thay đồ, sửa soạn một chút rồi đi xuống dưới lầu, vừa xuống đến nơi đã thấy cô Trương ở đó chào tôi.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở phòng ăn dùng bữa sáng, cô có muốn dùng bữa không để tôi dọn lên?”
Tôi trầm mặc, nhìn người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt với ánh mắt xa lạ. Tôi giật đầu, cô ấy dẫn tôi đến phòng ăn. Vừa vào đã thấy Tần Ngạn ngồi đó dùng bữa, tôi đi lại, ngồi xuống nhưng cách anh tận 2 chiếc ghế. Tần Ngạn thấy tôi liền hỏi:
“Sao em ngồi xa vậy?”
Có vẻ là cảm giác xa cách chăng? Tôi mím môi rồi cúi mặt xuống, anh cười nhẹ đi lại chỗ tôi, ngồi ngay bên cạnh.
“Hôm nay tôi dành thời gian cả ngày cùng em ra ngoài đi chơi nhé?”
Tôi ngạc nhiên, tôi có thể ra ngoài sao? Lòng tôi hưng phấn khi nghe thấy câu nói đó, cứ như thể tôi không được ra ngoài trong một khoảng thời gian dài rồi vậy. Tôi tươi cười, gật đầu. Đây là lần đầu tiên từ lúc mất trí nhớ đến giờ mà tôi cười, nhanh chóng dùng xong bữa sáng rồi lên phòng thay đồ đi chơi.
Bây giờ đang là đầu tháng hai, thời tiết còn đang se lạnh nên tôi sẽ chọn một cái áo len mỏng, cổ dài. Đi kèm là một chiếc chân váy dài bằng nhung, khoác thêm một cái áo gió dáng dài. Tôi xõa tóc ra, không ngờ tóc tôi lại dài và đẹp đến vậy.
Tôi đi xuống tầng, thấy Tần Ngạn đang chờ ở đó. Anh mặc một cái áo sơ mi trắng bên trong, mặc áo ghi lê xám bên ngoài, phối thêm chiếc quần âu màu xám. Tôi đi lại, mặt đơ như khúc gỗ, nói:
“Chúng ta đi đâu?”
“Tôi dẫn em đi khu vui chơi!”
Một tổng tài mà cũng đi khu vui chơi sao? Tần Ngạn ra hiệu cho tôi khoác lấy tay anh, tôi nhìn rồi vịn vào cánh tay cứng ngắc đó. Anh đưa tôi lên xe, còn ân cần dùng tay che trần xe bên trên lại tránh cho tôi bị đụng đầu. Lúc này, tôi hoàn toàn chắc chắn rằng chúng tôi đúng là vợ chồng đang thương yêu nhau.
Nực cười đúng không?
Đến khu vui chơi, tôi cảm thấy còn thoải mái hơn khi đang ở nhà nữa. Tần Ngạn cầm tay tôi, dẫn tôi đi khắp nơi, khi mệt lại để tôi ngồi xuống ghế nhẹ nhàng chỉnh lại mấy sợi tóc đang xõa trước mặt. Tôi cười nhẹ, thật là bình yên mà.
Đi được một đoạn thì chân tôi bỗng khá đau, tôi dừng lại. Tần Ngạn ngạc nhiên, hỏi:
“Sao vậy?”
“Gót chân hơi đau!” - Tôi trả lời.
Tần Ngạn bỗng nghiêng người, nhấc bổng tôi lên, bế lại ghế đá gần đó rồi để tôi ngồi xuống. Anh ngồi xổm, cầm lấy chân tôi nhẹ nhàng và cẩn trọng tháo giày ra. Có lẽ vì không quen đi giày cao gót quá cao nên gót chân tôi bị trầy xước và phồng rộp lên. Tần Ngạn cầm lấy đôi giày, ngồi quay lưng lại trước mặt tôi, nói:
“Em lên đi, tôi cõng em về!”
Tôi ngại ngùng, đứng dậy chần chừ không dám leo lên lưng người đàn ông này. Thấy vậy, Tần Ngạn lên tiếng:
“Nếu em không lên thì tôi sẽ bế em về đó!”
Tôi giật mình, vội đặt người lên lưng anh, vòng tay ra đằng trước ôm lấy cổ anh. Tần Ngạn cười tươi, cõng tôi đứng dậy rồi đi thẳng đến bãi đỗ xe. Chúng tôi hoàn thành ngày đầu đi chơi, trên đường về tôi bỗng buột miệng hỏi:
“Chúng ta như vậy… không phải là đang hẹn hò đó chứ?”
Tần Ngạn chỉ cười, để tay lên cổ tôi rồi nhích gần người lại đặt lên trán tôi một nụ hôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]