Đêm đó, trong một không gian tối đen như mực. Có một bàn tay vươn ra bóp lấy cổ tôi thật mạnh, tôi giãy giụa, bàn tay đó vẫn không buông tôi ra. Một giọng nói ớn lạnh vang lên.
“Tại sao không trả thù?”
“Tại mày mà tao phải chết…”
“Tất cả đều do mày hại…”
Khó thở quá, bàn tay ấy cứ bóp chặt cổ tôi không buông. Tôi giật mình thức giấc, trên người và cả khuôn mặt vả đầy mồ hồi, tôi thở dốc. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ, nhưng cơn ác mộng đó thật khủng khiếp, tôi cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó mà tôi không thể nào nhớ ra. Đang định xuống giường đi tìm nước uống thì tôi giật mình hét lên:
“Á…”
Một người đàn ông đang nằm bên cạnh tôi, nghe thấy tiếng hét anh ta liền giật mình tỉnh giấc. Tay bật công tắc đèn nhìn tôi, hóa ra là Tần Ngạn. Tôi lo lắng hỏi anh:
“Sao… Sao anh lại ở đây?”
Anh thản nhiên đáp: “Chúng ta là vợ chồng, tôi không ở đây vậy ở đâu?”
Từ lúc tỉnh lại ở buổi chiều cho đến giờ tôi chỉ thấy người đàn ông này đúng có một lần, còn chưa hỏi rốt cuộc anh ta là ai nữa. Tôi ngạc nhiên, hỏi:
“Vợ… chồng sao?”
Tần Ngạn thản nhiên: “Đúng rồi, tôi và em kết hôn hồi tháng 7 năm ngoái!”
Tôi buồn rầu: “Nhưng mà tôi không nhớ được gì hết, cũng không có cảm giác quen thuộc đối với anh…”
“Chắc chúng ta không yêu thương nhau đúng chứ?” - Tôi ngập ngừng rồi lại nói tiếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chinh-tri-la-vet-xe-do-cua-me-toi/3498923/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.