Tôi vội vàng để điện thoại xuống dưới gối. Tần Ngạn đi lại, nâng cằm tôi lên.
Tôi bình tĩnh nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
“Bây giờ tra tấn thể xác không còn hữu hiệu với cô nữa nhỉ?”
Mặt tôi đơ như khúc gỗ, như một thói quen, nói: “Muốn làm gì thì làm nhanh đi, tôi còn phải nghỉ ngơi!”
Tần Ngạn cười khẩy, nhếch mép nhìn tôi. Anh ta lạnh giọng khiến người khác không rét mà run:
“Vậy chúng ta tra tấn tinh thần nhé?”
Tôi ngơ ngác nhìn, vậy là có ý gì?
Tôi đau lòng hỏi anh ta:
“Bây giờ có thể buông tha cho tôi được chưa? Chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ thỏa mãn anh à?”
Tần Ngạn túm tóc tôi, sát mặt lại hét to: “Nhiêu đó thì nhằm nhò gì? Tôi còn muốn cô đau khổ hơn cả chết kìa!”
Tôi giật mình, tôi chưa hề tổn hại anh ta đúng chứ? Vậy tại sao lại đối xử như vậy với tôi?
Tôi hỏi: “Tôi chưa hề làm hại anh, tại sao lại không thể buông tha tôi?”
Tần Ngạn nhếch mép: “Cô chưa làm gì nhưng mẹ cô thì có đó!”
Tôi sửng sốt, lập tức hỏi anh ta: “Ý anh là sao?”
Tần Ngạn đổi sắc mặt, cau có chỉ tay vào mặt tôi, hét: “Là mẹ cô…”
“Giết mẹ tôi!” - Tần Ngạn lại chỉ vào chính anh ta, tôi trợn tròn mắt, trong lòng bắt đầu sợ hãi.
“Tôi không tin!” - Tôi dõng dạc đáp lại.
Tần Ngạn cầm cổ tay lôi tôi xuống phòng anh, chân tôi cứ vậy mà không tự chủ liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chinh-tri-la-vet-xe-do-cua-me-toi/3495902/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.