Sau khi giao lại Tử Thành cho Tiểu Uyển, Vũ Minh Nguyệt vội vàng chạy đến công ty để làm việc.
Ngồi trên xe cô cảm thấy vô cùng có lỗi, thay đổi cách xưng hô khi vừa mới bước khỏi Lệ Gia, cô thật sự đáng trách. Nhưng cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô không thể tiếp tục gọi Đường Cẩm Hoa là mẹ, bởi vì bà ấy dù sao cũng là mẹ của Lệ Tử Sâm, người đã hại chết ba mẹ của cô.
Dù có tuyệt tình, nhưng như vậy cô mới cảm thấy bớt tội lỗi với ba mẹ của mình hơn một chút. Trước sau cũng phải ly hôn, vậy thì cô sớm thay đổi cũng tốt, sau này cũng đỡ phải bỡ ngỡ.
" Xin lỗi mẹ!" Vũ Minh Nguyệt thầm nói khẽ, câu này là cô dành cho Đường Cẩm Hoa. Bởi vì bà ấy vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, cô cũng đã từng xem bà ấy như mẹ ruột.
Vừa bước vào phòng làm việc, cô đã nhìn thấy Vương Kỳ Khôn ở đây, hắn đến đây là để bàn bạc thêm một số chi tiết về chuyến hàng sắp tới.
" Giám đốc Vũ, chào cô! Thật ngại quá, bởi vì hôm nay đến đây làm phiền cô sớm như vậy!" Hắn ta mỉm cười lên tiếng khi nhìn cô.
" Không có gì!" Vũ Minh Nguyệt đáp, cô cũng muốn mau chóng hoàn thành việc này.
" Giám đốc Vũ, cô ổn chứ? Tôi đã thấy tin tức trên báo sáng nay, cô muốn ly hôn thật sao?" Vương Kỳ Khôn ánh mắt châm biếm hỏi cô, hắn muốn ngoáy thật sâu vào trái tim đang rỉ máu của cô.
" Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chap-va-cuc-cung-bao-boi-cua-tong-tai/1848633/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.