Lưu Phi Phàm đảo mắt nhìn xung quanh, đầu hắn bây giờ rất là loạn, không thể suy nghĩ được gì cả.
" Tôi là ai? Tôi là ai?" Hắn thều thào nói khẽ, những ký ức lộn xộn làm cho hắn không nhớ ra được gì.
Không muốn ở trong căn phòng bệnh ngột ngạt, hắn vội vàng bước xuống giường, khập khiễng đi ra ngoài. Xung quanh hắn quay cuồng, mọi người trong mắt hắn đều méo mó và dị dạng. Hắn cố lê cơ thể đau đớn đến sảnh bệnh viện.
Lúc này ti vi bên trong lại phát tin tức, mà người trên màn hình không ai khác là Lệ Tử Sâm. Bởi vì hôm nay là ngày khánh thành dự án lớn của Lệ Gia, cho nên anh đã mở một cuộc họp báo lớn.
" Lệ Tử Sâm!" Lưu Phi Phàm nghe cái tên này, hắn đưa mắt nhìn chằm vào màn hình lớn. Hỉnh ảnh cao cao tại thượng của anh liền đập vào mắt hắn, khiến đầu hắn đau đến lợi hại.
" Ah, đầu của tôi!" Hắn lập tức gục xuống kêu lên. Mọi người ở sảnh bắt đầu chú ý tới hắn, họ chỉ trỏ bàn tán rất nhiều.
" Lệ Tử Sâm, là mày! Tao nhớ ra rồi, tất cả là tại mày! Thằng khốn nạn, là mày hại chết gia đình tao!" Ký ức của hắn bắt đầu hoàn chỉnh, cái ngày gia đình hắn bị hại vứt xuống biển, hiện rõ mồn một trong đầu hắn.
Tần Y Y và cha vừa mới đóng viện phí xong, hai người tiến đến đại sảnh. Còn đang muốn trở về phòng bệnh, thì thấy Lưu Phi Phàm đang quỳ rạp trên đất, cô ta vội vàng chạy đến.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chap-va-cuc-cung-bao-boi-cua-tong-tai/1848623/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.