Một tháng sau.
Sức khỏe Đường Cẩm Hoa càng lúc càng tốt hơn, bà ấy đã có thể tự đi đứng được, ăn uống cũng nhiều hơn. Lệ Gia trở về như lúc đầu, gia đình hạnh phúc vì có thêm tiếng cười của trẻ nhỏ.
" Mẹ, đầu của mẹ có còn đau hay không? Cơ thể đã khỏe nhiều hơn chưa?" Vũ Minh Nguyệt đi ra vườn, cô lên tiếng hỏi.
" Ừm, mẹ không còn đau nữa! Con đừng lo, mẹ ổn mà!" Đường Cẩm Hoa mỉm cười đáp, tay bà ấy còn đang bế Tử Thành.
" Minh Nguyệt, Tiểu Thành sáng nay hình như không khỏe, con mau đến xem đi! Nãy giờ thằng bé cứ quấy khóc, mẹ dỗ mãi mà không được!" Bà ấy nói.
" Vâng ạ, có lẽ thời tiết trở lạnh, nên thằng bé bệnh mất rồi! Lát nữa con nói quản gia mời bác sĩ đến xem, chắc là cũng không có gì đáng ngại đâu ạ!" Vũ Minh Nguyệt đưa tay bế con, cô dỗ dành đứa trẻ.
" Cẩm Hoa, em làm gì ngoài đây vậy? Vừa mới xuất viện, sao lại đi ra ngoài rồi? Mau vào trong thôi, ở đây trời gió lắm!" Lệ Từ Liêm từ trong nhà chạy ra, ông ấy lo lắng nói.
Đường Cẩm Hoa còn chưa kịp trả lời cái gì, thì ông ấy đã vội ôm bà vào trong nhà. Vũ Minh Nguyệt nhìn họ cười khúc khích, cái này cũng thật là làm người khác ghen tị mà.
" Chúng ta cũng vào nhà thôi!" Cô cúi đầu hôn Tử Thành, rồi hai mẹ con cùng nhau đi vào.
Lệ Tử Sâm dạo này rất bận rộn, vì Lệ Thị vừa mới ký hợp đồng lớn, nên công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chap-va-cuc-cung-bao-boi-cua-tong-tai/1848621/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.