Chương trước
Chương sau
Ngôn Ân Ly cảm thấy mình lúc này nên chết đi cho rồi, cô không muốn mỗi ngày đều trôi qua như một cực hình như vậy. Nhìn thấy con dao gọt trái cây trên bàn, cô nhanh tay bắt lấy nó, rồi kề dao lên cổ mình.
" Kiến Hào, nếu như anh không chịu hủy hôn, thì em sẽ chết ngay bây giờ!" Cô kiên định nhìn hắn kêu lên, rõ ràng là cô đang rất xúc động, có thể làm liều bất cứ lúc nào.
" Ân Ly, bình tĩnh lại, nghe anh nói! Chân của em nhất định sẽ chữa được, em buông dao xuống đi, đừng làm mình bị thương!" Ngôn Kiến Hào tâm như muốn tan nát, hắn nhẹ giọng khuyên nhủ cô.
" Không chữa được! Bác sĩ đã nói là không được, tại sao anh còn cố chấp hơn cả em vậy?" Cô nhìn hắn gào lên thảm thiết.
" Bởi vì anh yêu em! Ân Ly, tình yêu nào cũng cần phải trải qua sóng gió cả! Chỉ mới bắt đầu mà em đã muốn từ bỏ, vậy em có thật lòng yêu anh không?" Ngôn Kiến Hào xoáy sâu vào tim cô, hắn chỉ cần cô mất cảnh giác một chút thôi, là có thể cướp dao lại rồi.
Quả thật có hiệu nghiệm, Ngôn Ân Ly đờ đẫn người ra, làm sao mà cô không yêu hắn chứ?
Nhanh như chớp, Ngôn Kiến Hào xông đến cướp lấy dao của cô, hắn nắm chặt con dao trong tay, lớn tiếng nói." Em muốn chết lắm sao? Vậy được, chờ anh chết rồi, em muốn như thế nào thì cứ làm như vậy!" Đến đây, hắn nhẹ xoay cán dao, khiến mũi dao hướng về phía ngực mình mà đâm tới.
" Đừng mà! Em sai rồi! Xin anh đừng làm như vậy!" Ngôn Ân Ly tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô thất thanh kêu lên kinh hãi.
Ngôn Kiến Hào động tác dừng lại, chỉ cách chút nữa thì mũi dao đã đâm vào người của hắn mất rồi." Lần sau không cho phép em làm như vậy nữa, có nghe không?" Hắn vứt dao vào sọt rác, lại một lần ôm cô nói.
Lúc này An Vũ từ phía ngoài đi vào, trên mặt hắn dường như đang rất căng thẳng thì phải." Ngôn Ca, người của chúng ta đã tìm ra vị bác sĩ kia rồi! Nhưng ông ấy lại không muốn chữa trị, ông ta kiên quyết từ chối! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Hắn gấp gáp nói.
" Ông ấy đang ở đâu?" Ngôn Kiến Hào bình thản hỏi lại.
" Đang ở một ngôi làng nhỏ của nước S!"
" Sắp xếp đi! Chúng ta sẽ đưa Ân Ly sang đó!" Hắn nói.
Ba ngày sau, Ngôn Kiến Hào và Ngôn Ân Ly cùng nhau đến nước F. Cô lúc này cũng không còn nháo nhác làm loạn nữa, cô muốn thử một lần tin vào kỳ tích.

Ở đây Ngôn Gia vẫn cho truy lùng Bắc Đường, khiến hắn phải trốn chui trốn nhủi như một con chuột hôi hám vậy. Ngay cả băng nhóm của hắn cũng bị xử đẹp, hắn bây giờ là mất trắng tất cả.
" Khốn kiếp! Còn tưởng sắp được món ngon, không ngờ cuối cùng lại như thế này!" Trong con hẻm nhỏ, Bắc Đường tức giận gầm nhẹ.
" Đều là do người phụ nữ Mộc Tú Linh kia, mình nhất định phải khiến ả ta trả giá!" Hắn đấm mạnh vào tường, miệng thì đay nghiến.
Tạm thời hắn không thể nào mà ở lại đây nữa, chỉ còn cách trốn đi một thời gian, chờ mọi việc êm xui rồi thì lại về tính vốn lẫn lãi với Mộc Tú Linh kia.
Ở Mộc Gia, Mộc Tú Linh những ngày này đều rất vui vẻ. Ngôn Ân Ly trở thành kẻ tàn phế, Bắc Đường cũng bị truy sát trốn biệt tăm, một mũi tên lại trúng hai con nhạn. Cô ta vừa hả dạ về Ngôn Ân Ly, lại chẳng cần phải mang lợi ích cho Bắc Đường, vậy thì còn gì bằng.
" Hahaha, con khốn tàn phế! Dù mày không chết, nhưng bộ dạng bây giờ cũng rất khó coi! Dày vò như thế này lại hay, tao thật mong chờ ngày tháng sau này của mày lắm đó!" Cô ta nhìn hình ảnh trên máy tính mà cười to, gương mặt chẳng khác gì quỷ dữ.
Bắc Đường không còn ở đây, chẳng ai vạch mặt của cô ta, cho nên cô ta vẫn có thể ung dung tự do tự tại.
Mấy tháng sau, tại nước F.
Hôm nay là ngày dự sinh của Vũ Minh Nguyệt, nên Lệ Tử Sâm sáng sớm đã đưa cô đến bệnh viện." Bảo bối, trong người em thế nào rồi?" Anh vuốt ve tóc cô hỏi.
" Khó chịu lắm!" Vũ Minh Nguyệt tựa người vào Lệ Tử Sâm, cô làm nũng đáp.
" Để em phải chịu khổ rồi! Cố lên một chút nữa thôi, con của chúng ta sắp chào đời rồi!" Anh nhìn cô ôn nhu nói.
" Sếp, công ty có chút chuyện, cần anh trở về giải quyết!" Lúc này A Tự đi vào thông báo.
Lệ Tử Sâm trong lòng rõ là không nỡ, nhưng anh đành phải đi, bởi vì công việc ở đây sắp vào giai đoạn hoàn thành rồi. Anh muốn sau khi Vũ Minh Nguyệt sinh xong, liền có thể trở về nước Z, nên anh phải gấp rút làm cho xong việc.
" Minh Nguyệt, anh đi một chút thôi! Lát nữa anh sẽ trở lại ngay!" Lệ Tử Sâm ôm cô vỗ về nói, rồi nhanh chân cùng A Tự đi ra ngoài.
Vũ Minh Nguyệt có chút hụt hẫng, nhưng liền ngay sau đó, bụng cô bắt đầu đau dữ dội, bên dưới nước ối đã vỡ." Ah, T...Tiểu Uyển..." Cô ôm bụng kêu Tiểu Uyển vào.
"Thiếu phu nhân, em đây! Hả, nước ối vỡ rồi! Để em gọi bác sĩ đến!" Tiểu Uyển đi vào, nhìn thấy bên dưới Vũ Minh Nguyệt ướt đẫm, cô sợ hãi kêu lớn.
Tiểu Uyển hoảng hốt chạy ra ngoài gọi bác sĩ đến. Bác sĩ nhanh chóng có mặt, Vũ Minh Nguyệt nằm bên trong la hét trong đau đớn." Ah, đau quá! Tôi không chịu nổi nữa rồi!" Mồ hôi trên trán cô đầm đìa, gương mặt tái xanh vì đau.

\_\_\_\_**? To Be Continued ?**\_\_\_\_

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.