Lệ Tử Sâm không ở lại xem đến cuối, anh cũng lười nhìn những loại người này chết đi, cảm thấy rất bẩn mắt. Thay vì ở đây, anh nên trở về nhà chăm sóc cho Vũ Minh Nguyệt thì có lý hơn." A Tự, chúng ta đi!" Anh lên tiếng nói.
A Tự gật đầu, hắn nhấn ga rời khỏi bến cảng. Nhìn hoàng hôn màu tím bên ngoài, anh lại cảm thấy có chút trầm lặng. Một đời người cũng thật ngắn ngủi, ai biết mai này mình sẽ ra sao? Chẳng hạn như gia đình của Lưu Cao Lãng, bọn họ chết là bởi vì lòng tham không đáy và dã tâm sâu thẳm. Giá như bọn họ không ngu ngốc đi tống tiền Lệ Tử Sâm, thì bây giờ chắc đã không phải chôn thân dưới đáy biển rồi.
Đang thẩn thờ nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, thì điện thoại của anh reo lên, trên màn hình là dãy số quen thuộc." Anh nghe đây! Em bây giờ đang ở đâu?" Lệ Tử Sâm nhanh tay bắt máy, anh dùng giọng nói trầm ấm lên tiếng.
" Đã sắp tối rồi đấy! Em vẫn còn ở công ty chờ anh đây!" Vũ Minh Nguyệt giọng pha một chút hờn dỗi đáp.
Buổi sáng Lệ Tử Sâm đã hứa chiều nay sẽ ghé công ty đưa cô về, nhưng anh lại đến trễ rồi. Vũ Minh Nguyệt trong lòng quả thật đang giận, cô đã chờ anh rất lâu, bụng cũng đói meo luôn rồi.
" Xin lỗi em! Anh sẽ về ngay đây, chờ anh một chút nữa thôi!" Lệ Tử Sâm dịu dàng nói xin lỗi, âm thanh ngọt ngào xoa dịu trái tim của cô.
" Cho anh 30 phút! Anh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chap-va-cuc-cung-bao-boi-cua-tong-tai/1848573/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.