Nhờ ơn Lệ Gia, nên chẳng mấy mà Lưu Gia bị phá sản. Bọn họ phải rời khỏi biệt thự, với một món nợ ngân hàng rất lớn, ba người phải sống tạm bợ trong một căn nhà thuê chật chội, và cực kỳ dơ bẩn. Không có tiền, bọn họ sống chui rúc như những con chuột con gián bẩn thỉu.
" Lưu Cao Lãng, tôi không thể chịu nỗi nữa rồi! Ông mau nghĩ cách gì đi chứ!" Bùi Nhược Phi ngồi co ro trong căn phòng chật hẹp, bà ta khó chịu lớn tiếng với chồng.
" Bà nghĩ tôi còn có cách gì sao? Gia đình phá sản, Lệ Gia đã phong sát chúng ta hoàn toàn, tôi lực bất tòng tâm!" Lưu Cao Lãng rít điếu thuốc một hơi, phả ra một làn khói trắng xóa đáp.
" Ở chỗ này ai mà chịu nổi chứ? Vừa hôi vừa bẩn, tôi không sống nổi nữa rồi!" Bà ta bắt đầu gào khóc lớn.
Lưu Cao Lãng đã thật sự thấy phiền lắm rồi, ông ta nhíu mày tức giận." Có im ngay đi không? Nhà này vẫn chưa đủ mạt sao? Mà bà còn ở đó khóc lóc!" Ông ta trừng mắt rống lớn, gương mặt khiến Bùi Nhược Phi sợ hãi.
Bà ta tự biết thân, vội im thin thít, không dám hó hé thêm một tiếng.
Bên ngoài, Lưu Phi Phàm cũng vừa về đến nơi, hắn ta khuôn mặt ủ rũ bước vào phòng, rồi ngồi thụp xuống đất.
" Phi Phàm, cậu con nói thế nào rồi?" Lưu Cao Lãng thấy hắn, liền lên tiếng hỏi.
" Ông ta nói cho dù cả nhà ta ba người chết bờ chết bụi bên ngoài, thì ông ta cũng sẽ không quan tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chap-va-cuc-cung-bao-boi-cua-tong-tai/1848565/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.