Trong bệnh viên, bác sĩ đang cẩn thận xử lý vết thương cho Mặc Lâm, Vũ Minh Nguyệt đứng bên cạnh cũng thấp thỏm lo lắng.
" Minh Nguyệt, anh không sao! Em không cần
phải lo lắng!" Mặc Lâm cố nở một nụ cười trên gương mặt sưng tím nói với cô.
" Mặc Lâm, Tử Sâm chỉ là nhất thời kích động mà thôi, em sẽ về giải thích với anh ấy!" Vũ Minh Nguyệt rũ đầu xuống thấp đáp, cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
" Hôm nay hắn tức giận như vậy, hắn sẽ không làm gì em chứ?" Mặc Lâm có chút lo cho cô, hắn hỏi.
" Không đâu, Tử Sâm sẽ không bao giờ làm tổn thương em! Em hiểu anh ấy mà!" Vũ Minh Nguyệt cười buồn trả lời.
Sau khi bác sĩ xử lý xong xuôi, Vũ Minh Nguyệt lái xe đưa Mặc Lâm trở về nhà của hắn.
" Nếu như anh có chỗ nào không ổn hãy thì hãy đến bệnh viện! Thật xin lỗi vì đã gây ra thương tích cho anh thế này!" Trước khi ra về, Vũ Minh Nguyệt còn căn dặn hắn, cô cũng không quên cúi đầu xin lỗi thay cho Lệ Tử Sâm.
" Không phải lỗi của em, về nhà cẩn thận!" Hắn dịu giọng nói. Vũ Minh Nguyệt gật đầu, cô lên xe và khởi động đi. Nhìn xe cô dần khuất xa, Mặc Lâm cảm thấy bản thân cô quạnh hơn bao giờ hết.
Ở trên xe, Vũ Minh Nguyệt liên tục gọi điện cho Lệ Tử Sâm, nhưng không hề liên lạc được, cô cảm thấy sốt ruột vô cùng. Xe nhanh chóng về đến biệt thự, cô vội xuống xe chạy vào nhà.
" Thiếu phu nhân, cô về rồi! Cô có đói không? Tôi nói người hầu làm bữa khuya cho cô!" Hạ quản gia nhìn thấy cô, ông ấy đi đến hỏi.
" Cảm ơn Hà quản gia, nhưng tôi không đói! Tử Sâm đã trở về chưa? Anh ấy đang ở trên phòng sao?" Vũ Minh Nguyệt gấp gáp hỏi.
" Thiếu gia không có trở về, ngài ấy đã lên máy bay ra nước ngoài rồi! Thiếu gia không có nói với thiếu phu nhân sao?" Hạ quản gia thắc mắc hỏi cô.
" Đi nước ngoài rồi? Tại sao lại không nói cho tôi biết vậy?" Vũ Minh Nguyệt bất ngờ nói.
" Tôi cũng không biết, nhưng hình như thiếu gia rất gấp, cậu ấy còn không mang theo hành lý!" Hạ quản gia lắc đầu đáp.
" Tôi biết rồi! Tôi về phòng nghỉ ngơi đây, cảm ơn Hạ quản gia!" Vũ Minh Nguyệt giọng ỉu xìu nói, cô lê bước chân nặng trĩu trở về phòng. Vừa bước vào phòng, cô đã nằm vật ra giường, đôi mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước mắt cô chỉ có một màu đen thăm thẳm, hôm nay trên trời không có sao, cũng chẳng có trăng. Cô thở dài rồi nhắm mắt lại, cô chẳng muốn làm gì, kể cả việc tắm rửa. Nhớ đến ánh mắt lúc nãy của Lệ Tử Sâm, cô lại đau lòng.
" Anh là giận em sao? Nên mới bỏ đi như vậy? Thật sự mọi chuyện không như anh nghĩ, em chỉ có anh thôi!" Cô khẽ nói, âm thanh ấm ức như muốn khóc.
Lệ Tử Sâm bên kia cũng đến nơi, anh đã ngồi trên máy bay suốt 7 tiếng, nhưng tâm trạng vẫn đang rất là tồi tệ. Bước vào phòng tổng thống, anh đưa tay cởi bớt cúc áo sơ mi, rồi lấy một chai rượu vang đi ra ngoài ban công.
Bây giờ đã là 3 giờ sáng, nhưng anh không hề cảm thấy buồn ngủ, nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, anh như muốn phát điên. Lệ Tử Sâm khui chai rượu ra, rồi cầm cả chai để uống.
" Minh Nguyệt, tại sao lại nói dối anh? Tại sao lại ở bên cạnh tên đàn ông khác, em là vợ của anh mà!" Lệ Tử Sâm chua chát nói.
Không gian yên tĩnh, không có ai trả lời câu hỏi của anh, từng ngọn gió cô đơn thổi tới làm anh lạnh buốt. Lệ Tử Sâm cứ ngồi đó uống, cho đến khi bình minh dần lộ diện, thì anh đã chìm vào giấc ngủ say.
Mười giờ sáng, A Tự mở cửa đi vào, nhìn thấy Lệ Tử Sâm nằm lăn lóc ngoài ban công, hắn liền hốt hoảng.
" Sếp, sao anh lại ngủ dưới đất vậy? Lại còn uống nhiều rượu mạnh như thế!" A Tự đỡ anh đứng lên nói. Lệ Tử Sâm ngủ say như chết, anh không biết gì. A Tự đành cho anh nằm lên giường, nghỉ ngơi thêm một chút.
Vũ Minh Nguyệt hôm nay cũng dậy thật trễ, theo thói quen cô đưa tay tìm kiếm người đàn ông của mình. Nhưng hôm nay không có, chỗ trống bên cạnh cô lạnh lẽo. Chợt nhớ ra, cô thu tay lại, rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Vẫn như bình thường, cô thay đồ, ăn sáng rồi đến công ty, chỉ là hôm nay thiếu bóng dáng của Lệ Tử Sâm mà thôi. Cả ngày cô ngồi ngơ ngẩn, không thể làm chuyện gì ra hồn.
" Xem cô ta kìa, làm gì mà cả ngày như người mất hồn? Chả làm nên tích sự gì!" Lâm Oánh nhìn Vũ Minh Nguyệt khó chịu lên tiếng.
Diệp Mộc Trà chỉ nhếch môi cười, cô ta khẽ liếc nhìn Vũ Minh Nguyệt.
Buổi tối trở về nhà, Vũ Minh Nguyệt lại gọi cho Lệ Tử Sâm, nhưng không hề gọi được, hình như anh đã khóa máy rồi. Ngồi nhìn số điện thoại trên màn hình, cô lại cảm thấy khó chịu.
" Lệ Tử Sâm, anh có giỏi thì đi luôn đi!" Vũ Minh Nguyệt hai mắt đỏ hoe kêu lên, cô thật sự tức giận với anh rồi.
" Không cho người ta cơ hội giải thích, liền trốn đi nước ngoài. Anh trốn tránh gì chứ? Em cũng không làm chuyện có lỗi với anh!" Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối.
\_\_\_\_**?To be continued?** \_\_\_\_\_\_