Vũ Minh Nguyệt đau muốn mệnh, cô ôm bụng mặt bắt đầu tái xanh. Đang ở trong phòng máy lạnh, mà mồ hôi trên người cô đầm đìa.
" Không ổn rồi! Chắc mình phải vào nhà vệ sinh một chút!" Vũ Minh Nguyệt khẽ kêu lên, cô đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
" Xem cô ta kìa, vừa mới vào làm lại ra ngoài rồi! Không biết là đi đâu nữa?" Lâm Oánh bĩu môi lên tiếng, ánh mắt chỉ toàn là khinh thường.
" Chồng người ta làm ông chủ lớn, tất nhiên là đi kiếm chồng rồi!" Tô Lục Hạ cũng góp lời châm biếm.
" Các cô im miệng lại, rồi làm việc đi!" Diệp Mộc Trà lạnh giọng bát cao thanh âm nói.
Lâm Oánh và Tô Lục Hạ liền im phăng phắc, hai người họ sợ Diệp Mộc Trà còn hơn sợ cọp nữa. Nếu muốn yên ổn ở đây, hai người bọn họ phải thần phục ả ta.
Diệp Mộc Trà ánh mắt nhìn bọn họ hài lòng, bên ngoài cô ta giả vờ như thế thôi, chứ thật tâm cô ta đang rất thích thú.
Trong nhà vệ sinh, Vũ Minh Nguyệt thần sắc nhợt nhạt, càng lúc bụng cô càng đau quặn. Vũ Minh Nguyệt đã nôn hết mọi thứ ra, nhưng tình hình vẫn không khá lên chút nào, dạ dày của cô chẳng còn thứ gì để nôn nữa rồi. Không thể chịu thêm được nữa, đầu cô choáng váng, phía trước một màu tối đen, Vũ Minh Nguyệt ngất xỉu trong nhà vệ sinh.
Cả buổi chiều, Vũ Minh Nguyệt không quay lại phòng làm việc, nhưng không một ai thèm đi tìm cô. Bọn họ hết giờ làm liền đi về nhà, cứ như Vũ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chap-va-cuc-cung-bao-boi-cua-tong-tai/1848513/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.