Mặc dù Tiền Tư Tư trên danh nghĩa là do Tôn Diễm Khuynh mang đến, nhưng trên thực tế, bình thường cô ta chưa bao giờ quan tâm đến tác phẩm của Tiền Tư Tư, và càng không biết Tiền Tư Tư là người thuận tay trái. 
Tôn Khuynh Diễm sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Tiền Tư Tư ủ rũ phía sau, trong lòng thầm nguyền rủa: Tiểu tiện nhân, thuận tay trái sao không nói trước với ta? 
Cô ta hoàn toàn không ý thức được lỗi lầm của mình. 
Tiền Tư Tư không biết Hứa Niệm An làm thế nào để ý thấy cô thuận tay trái, nhưng dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô vùi đầu vào máy tính, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình. 
Tôn Khuynh Diễm âm ngoan nhìn cô ấy một hồi, sau đó quay đầu thay đổi sắc mặt nói với Hứa Niệm An, “Giám đốc Hứa, tôi có thể giải thích chuyện này.” 
Hứa Niệm An xua tay, “Không cần giải thích, cứ làm theo lời cô vừa nói đi." 
Cô lại gọi tên Tần Nhã Lâm, phân phó, "Dựa theo những gì tôi vừa nói, cô nói bộ phận nhân sự nhanh chóng giải quyết. Bộ phận thiết kế đều là tư mật của công ty. Ở đây không thể có người ngoài." 
Tần Nhã Lâm lịch sự mỉm cười với Tôn Diễm Khuynh, “Nhà thiết kế Tôn, xin mời.” 
Nếu đã xé rách mặt, Tôn Diễm Khuynh cũng không có gì phải sợ hãi, cô ta vừa đóng gói đồ đạc của mình vừa hùng hùng hổ hổ nói, “Có gì đặc biệt hơn người, chỉ cần còn Viên tổng ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/3132236/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.