Mục Duyên Đình từ trong tay Hứa Niệm An tiếp nhận điện thoại di động, áp đến bên tai, giọng nói rõ ràng và lạnh lùng, “Vấn đề này hãy đẩy nhanh tiến độ. Tôi muốn có kết quả muộn nhất vào tuần sau."
Cao Dương cung kính gật đầu, “Vâng, thưa tiên sinh, tôi sẽ nhanh chóng điều tra."
Mục Duyên Đình nhàn nhạt "Ừm" cúp điện thoại, vỗ vỗ sau lưng Hứa Niệm An, "Được rồi, có anh ở phía sau em, em không cần phải lo lắng gì cả."
Giọng anh nhàn nhạt, như thể anh nói một chuyện rất bình thường, nhưng đôi mắt Hứa Niệm An vẫn bất giác đỏ hoe.
Không phải vì bị ủy khuất, mà là vì cảm giác được một người sủng trong lòng bàn tay, làm cho nội tâm ấm áp muốn khóc.
Hứa Niệm An cúi đầu, lạch cạch lạch cạch rơi xuống những hạt đậu vàng.
Mục Duyên Đình nâng mặt cô lên, dùng ngón tay thô ráp lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt cô, “Sao vậy, sao em lại khóc?”
Hứa Niệm An lắc đầu, đưa tay ra lau lung tung trên mặt, bất chấp nước mắt nhào vào lòng Mục Duyên Đình, đồng thời đem anh đẩy trở lại giường.
Rõ ràng, trong mắt vẫn còn những giọt nước mắt trong veo, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô ấy rất rực rỡ, cô nói, "Mục Duyên Đình, em có từng nói qua chưa, em thích anh?”
Mục Duyên Đình bị cô đè ở trên người, cũng không phản kháng, anh nằm ngửa mặt, bọn họ khoảng cách rất gần, ngửi được mùi thơm thuộc về cô, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/3132209/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.