Quý Thừa Ngọc quay lại, bước nhanh tới, chặn Hứa Niệm An, cười khổ hỏi, “Bây giờ không thể chào hỏi sao?”
Hứa Niệm An nói một cách bình tĩnh, “Quý tổng nói đùa, tôi chỉ cảm thấy, chuyện chào hỏi giữa tôi và Quý tổng thực sự là không cần thiết.”
Quý Thừa Ngọc không tin vào điều đó, tình cảm mười năm, nói muốn tan là tan ngay được.
“Nếu em còn không nghĩ muốn chào hỏi anh, tại sao lần trước em lại cứu anh khi hai chúng ta bị bắt cóc?”
Hứa Niệm An không ngờ mình lại vướng vào loại chuyện này, “Nếu đổi anh là người khác, tôi cũng làm như vậy. Tôi cứu anh, không phải vì anh là Quý Thừa Ngọc, mà vì anh là một con người, tôi không thể thấy chết mà không cứu.”
“Thật không?" Quý Thừa Ngọc cười hỏi, "Dạo này em thế nào?"
Hứa Niệm An, "Chuyện này không liên quan đến Quý tổng?"
Quý Thừa Ngọc nói, "Nhưng anh đã có một khoảng thời gian rất tồi tệ."
Anh hỏi Hứa Niệm An, "Nếu anh sớm một chút quay đầu, liệu hai chúng ta có kết quả không?"
Hứa Niệm An bình tĩnh nói, "Nếu Quý tổng chỉ muốn nói với tôi điều này, thì tôi xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, liền không làm phiền bữa cơm của Quý tổng, xin lỗi không tiếp được!"
“Hứa Niệm An!" Quý Thừa Ngọc lại bước tới, chặn đường cô.
Anh đến gần cô nói nhỏ, "Em có biết thực lực đằng sau của Mục Duyên Đình không? Em cứ như vậy không minh bạch đi theo hắn?"
Hứa Niệm An lùi lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/3132206/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.