Hứa Niệm An có chút khó chịu với sự nhiệt tình đột ngột của cô bé Mục Thanh, nhưng không ai đánh người đang cười, hơn nữa cô gái nhỏ cũng không thể làm được gì khác thường, Hứa Niệm An cũng không thể hất tay cô bé ra.
Thấy Hứa Niệm An không nói gì, Mục Thanh vòng qua Hứa Niệm An, chui vào giữa cô và Mục Duyên Đình, giữ Hứa Niệm An bằng một tay và Mục Duyên Đình bằng tay kia.
Bàn tay mềm mại trong tay anh bị người khác cưỡng ép tách ra, lông mày của Mục Duyên Đình nhíu lại nhưng người khác cũng khó phát hiện, khi anh cúi đầu xuống thì thấy cô gái nhỏ đã chen vào giữa anh và Hứa Niệm An, cô bé vui vẻ nắm lấy tay hai người cùng bước về phía trước.
Mục Duyên Đình cười khổ, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của Mục Thanh, “Con thích dì Hứa sao?”
Mục Thanh nhìn nghiêng Hứa Niệm An, rồi quay đầu nhìn về phía Mục Duyên Đình, lè lưỡi tinh nghịch, “Con thích tứ thúc hơn.”
“Tiểu nha đầu này, cả ngày chỉ biết dính lấy tứ thúc, còn không mau lại đây.” Cùng với câu nói này, một người phụ nữ duyên dáng trong chiếc váy dài màu xanh nước biển đi đến.
Khi người phụ nữ đi về phía này, cô ấy bất động thanh sắc nhìn Hứa Niệm An.
Khi đến trước mặt Mục Duyên Đình, cô ta mới cười rạng rỡ, “Duyên Đình đã trở lại?”
Mục Duyên Đình nhẹ nhàng chào cô, “Chị dâu.”
Úc Tĩnh bật cười, chuyển sự chú ý sang Hứa Niệm An, “Vị này chính là?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/3132172/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.