Chương trước
Chương sau
Hứa Niệm An có chút khó chịu với sự nhiệt tình đột ngột của cô bé Mục Thanh, nhưng không ai đánh người đang cười, hơn nữa cô gái nhỏ cũng không thể làm được gì khác thường, Hứa Niệm An cũng không thể hất tay cô bé ra.

Thấy Hứa Niệm An không nói gì, Mục Thanh vòng qua Hứa Niệm An, chui vào giữa cô và Mục Duyên Đình, giữ Hứa Niệm An bằng một tay và Mục Duyên Đình bằng tay kia.

Bàn tay mềm mại trong tay anh bị người khác cưỡng ép tách ra, lông mày của Mục Duyên Đình nhíu lại nhưng người khác cũng khó phát hiện, khi anh cúi đầu xuống thì thấy cô gái nhỏ đã chen vào giữa anh và Hứa Niệm An, cô bé vui vẻ nắm lấy tay hai người cùng bước về phía trước.

Mục Duyên Đình cười khổ, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của Mục Thanh, “Con thích dì Hứa sao?”

Mục Thanh nhìn nghiêng Hứa Niệm An, rồi quay đầu nhìn về phía Mục Duyên Đình, lè lưỡi tinh nghịch, “Con thích tứ thúc hơn.”

“Tiểu nha đầu này, cả ngày chỉ biết dính lấy tứ thúc, còn không mau lại đây.” Cùng với câu nói này, một người phụ nữ duyên dáng trong chiếc váy dài màu xanh nước biển đi đến.

Khi người phụ nữ đi về phía này, cô ấy bất động thanh sắc nhìn Hứa Niệm An.

Khi đến trước mặt Mục Duyên Đình, cô ta mới cười rạng rỡ, “Duyên Đình đã trở lại?”

Mục Duyên Đình nhẹ nhàng chào cô, “Chị dâu.”

Úc Tĩnh bật cười, chuyển sự chú ý sang Hứa Niệm An, “Vị này chính là?”

Mục Thanh ngắt lời, “Đây là dì Hứa.”

Úc Tĩnh đưa tay ra, “Thì ra là Hứa tiểu thư, xin chào, tôi là chị dâu của Duyên Đình, cứ gọi tôi là Úc Tĩnh.”

Hứa Niệm An buông tay Mục Thanh ra, bắt tay Úc Tĩnh, lễ phép nói, “Xin chào.”

Mục Duyên Đình ở một bên đẩy Mục Thanh đến trước mặt Úc Tĩnh, nhẹ nói, “Chị dâu đã ở đây, vậy thì tôi trước cùng An An đi gặp những vị trưởng bối khác."

Mục Thanh bất đắc dĩ bĩu môi, “Tứ thúc, Thanh Thanh muốn đi cùng chú."

Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, “Tứ thúc cùng dì Hứa có chuyện, con về chơi với mẹ trước đi.”

Mục Thanh cúi đầu, như như một đứa trẻ muốn nháo.

Thấy vậy, Úc Tĩnh vội vàng kéo con gái vào lòng, oán trách, “Con nha, con bao nhiêu tuổi rồi mà lại bám chú mình như vậy, thật là không hiểu chuyện.”

Hứa Niệm An hỏi Mục Duyên Đình trên đường đi đến phòng của Mục lão gia tử, “Mục Thanh là cháu gái nhỏ của anh?”

Mục Duyên Đình gật đầu, “Ừm, là con gái của anh cả Mục Duyên Tây.”

Sợ rằng Hứa Niệm An không phân biệt được mối quan hệ giữa nhà họ Mục, anh nói thêm một câu, “Mục Duyên Tây là con trai cả của ông bác hai. Mục Thanh không phải là cháu gái ruột của anh, nhưng vì cô bé là đứa bé gái đầu tiên sinh ra trong thế hệ này của Mục gia nên cô bé hầu như lớn lên dưới tình yêu thương của mọi người trong Mục gia. Đặc biệt là ông nội, người rất yêu thương cô bé.”

Hứa Niệm An gật đầu hiểu ý.

Cả hai nhanh chóng đến nơi ở của Mục lão gia.

Mục lão gia thường sống trong một tòa nhà nhỏ hai tầng ở vị trí trung tâm nhất của ngôi nhà cũ.

Mặc dù hôm nay có bữa tiệc tối dành cho Mục Lam, nhưng thói quen sinh hoạt của Mục lão gia vẫn không vì chuyện này mà phá vỡ.

Lúc này, hẳn là lúc người hầu vừa mới dọn cơm xong.

Hai người vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười của Mục lão gia.

Mục Duyên Đình cởi áo khoác, giao cho người hầu đang đợi ở bên cạnh.

“Ông nội đang tiếp khách?”

Người bên kia quay sang nhận khoác áo, cung kính nói, “Là tiểu thư nhà họ Cố lại tới.”

Mục Duyên Đình nhạy bén bắt lấy lời anh ta.

Anh đột nhiên dừng bước vào trong, nhướng mi nhìn lại anh ta, “Lại?”

Người hầu cung kính đáp lại câu hỏi của Mục Duyên Đình, “Đúng vậy, gần đây Cố tiểu thư thường đến bồi lão gia, giúp lão gia bớt buồn chán.”

Mục Duyên Đình không nói gì, nắm tay Hứa Niệm An tiếp tục đi về phía trước.

Khi vừa bước vào, anh đã thấy Mục lão gia và Cố Giao Giao đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Cố Giao Giao mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, cổ tròn rộng, lộ ra cái cổ trắng nõn thon thả, lúc này cô đang cầm một cái máy tính bảng đưa tới trước mặt Mục lão gia.

Mục lão gia nhìn chiếc máy tính bảng trong tay Cố Giao Giao với sự tập trung cao độ, thỉnh thoảng lại cười vui vẻ.

“Ông nội.”

Mục Duyên Đình đi đến giữa phòng khách và nhẹ nhàng gọi.

Hứa Niệm An theo sau Mục Duyên Đình và gọi, “Ông nội.”

Nghe thấy giọng nói, hai người cùng nhìn lên.

Cố Giao Giao sửng sốt trong giây lát, sau đó vội vàng đặt máy tính bảng trên tay xuống rồi đứng dậy, "Tứ gia".

Mục lão gia đang có tâm trạng tốt.

Nhìn thấy Mục Duyên Đình đi cùng Hứa Niệm An, tâm tình ông lại càng cảm thấy tốt hơn, ông vẫy tay ra hiệu cho Hứa Niệm An, “Hứa nha đầu, lại đây ngồi với ông.”

Cố Giao Giao ở bên cạnh cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia oán hận.

Cô ta ngẩng đầu cười với Hứa Niệm An, “Hứa tiểu thư, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.”

Cô cũng cười với Cố Giao Giao, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, “Đúng vậy, thật là trùng hợp.”

Cố Giao Giao thuận thế ngồi xuống, làm như vô tình hỏi, "Hứa tiểu thư không thường xuyên tới nhà cũ sao? Tôi thường xuyên tới, nhưng đây là lần đầu tiên gặp cô? Cô chỉ tới khi có Tứ gia ở đây thôi đúng không?"

Đây là ý gì?? Là nói Hứa Niệm An không hiểu chuyện hiếu thuận với lão nhân gia, hay là khen cô ta được lão gia tử thích?

Nhưng Hứa Niệm An không phải là loại người có thể bị điều khiển, cô ấy cười và nói, "Cố tiểu thư nói đúng. Tôi không phải loại người nếu không có việc gì thì sẽ đến làm phiền người khác. Hơn nữa, tôi nghe Duyên Đình nói, ông nội thích yên tĩnh, bất quá nếu ông nội không chê, con cũng muốn đến thường xuyên.”

Hứa Niệm An nói, quay đầu lại dò hỏi ý kiến của Mục lão gia.

Mục lão gia cười lớn, "Ngươi cái tiểu nha đầu này, ông nội thích yên tĩnh, nhưng ông thích con hơn."

Cố Giao Giao nghiến răng, cô ấy đang nói mình là người ngoài sao, ngày nào cũng chạy đến nhà người khác để dán mông lạnh của người khác sao?

Cô cố ý giả vờ bộ dạng tức giận, nắm lấy cánh tay Mục lão gia, "Ông nội, ông đây là đang bất công. Ông thích chị Niệm An đến gặp ông, ông không thích Giao Giao đến gặp ông sao?"


Mục lão cười, "Ta thích hết thảy, ta thích hết thảy, hahaha... thôi, đêm nay là bữa tối của Lam nha đầu, các người trẻ tuổi các người, không cần bồi lão già ta, ta nghĩ bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, các người đi qua đó đi."

Mục Duyên Đình nắm tay Hứa Niệm An, khẽ gật đầu về phía Mục lão gia, "Vậy thì ông nội, cháu đi với An An trước, lát nữa sẽ đến với ông."

Mục lão gia xua tay với anh, "Mau đi đi.”

Mục Duyên Đình nắm tay Hứa Niệm An và bước ra ngoài, không liếc mắt trong suốt quá trình, hầu như không hề nhìn Cố Giao Giao.

Cố Giao Giao trong lòng hận Hứa Niệm An muốn chết, nhưng trên mặt vẫn tỏ thái độ thản nhiên, tạm biệt Mục lão gia, “Ông nội, vậy con cũng qua đó trước.”

Mục lão gia nói, “Ừ”, sau khi suy nghĩ, ông nói, “Cố tiểu thư, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, từ ta nơi này xuống tay, không có tác dụng gì, Duyên Đình hắn cũng không phải là loại người nghe lời cha mẹ.”

Cố Giao Giao đỏ bừng trên mặt, nhưng cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh nói, “Ông nội, ông hiểu lầm rồi, con ngưỡng mộ Tứ gia là sự thật, nhưng con đến thăm ông nội vì thật tâm con muốn đến. Nếu ông nội cảm thấy khó giải thích với Tứ gia, vậy thì Giao Giao sẽ ít đến nhà cũ hơn ạ.”

Mục lão gia thở dài, “Giao Giao, con là một cô gái tốt, nhưng cùng với Duyên Đình có duyên không phận, được rồi.” Ông xua tay, “Đi chơi đi, không cần bồi lão già phiền muộn ta.”

Cố Giao Giao cắn cắn môi, “Vậy thì ông nội, con đến đó trước.”

Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng khách, hi vọng có thể theo kịp Mục Duyên Đình và Hứa Niệm An.

Mục lão gia nhìn bộ dáng của Cố Giao Giao bất lực lắc đầu, ông đã sống hơn tám mươi năm, tâm tư của cô gái nhỏ, ông chỉ nhìn lướt qua cũng thấy rõ ràng.

Ý của túy ông không phải ở rượu, lúc đầu ông không nói gì, chỉ lặng lẽ theo dõi xem mối quan hệ giữa ba người sẽ phát triển như thế nào, nhưng kể từ lần Hứa Niệm An được đưa đến nhà cũ, cháu trai ông lập tức đưa ra tình huống rõ ràng. Lúc này, ông biết người trong lòng cháu mình chỉ có Hứa Niệm An.

Có người như thế này, họ không dễ dàng yêu, nhưng khi đã yêu thì sẽ là trọn đời.

Ông đã sống cả đời, sự tình nào mà ông chưa gặp qua? Vì một cô gái nhỏ không thân quen lại xúc phạm cháu trai của mình sao?

Đó là điều chỉ những kẻ ngu ngốc mới làm.

Tuy nhiên, Cố Giao Giao, cô gái nhỏ lâu lâu đến nhà cũ để nói chuyện với ông cũng bớt buồn chán, cho nên ông mới hảo tâm nhắc nhở một chút.

Cố Giao Giao bước vội khi cô ra khỏi phòng của Mục lão gia, cuối cùng cũng bắt kịp Hứa Niệm An và Mục Duyên Đình trên đường đi dự tiệc.

Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông, Cố Giao Giao bất giác đỏ mặt, cô bước tới, lấy hết can đảm nói, “Tứ gia, có thể nói chuyện một chút được không?”

Mục Duyên Đình liếc nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, tay vẫn nắm chặt tay Hứa Niệm An, "Có chuyện gì vậy? Chúng ta nói chuyện ở đây đi."

Một thoáng bối rối thoáng qua trên mặt Cố Giao Giao, có chút ngượng ngùng, "Tôi sợ cái này không thích hợp? Tôi muốn một mình nói chuyện với anh."

Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, "Không có gì không thích hợp, An An cũng không phải người khác."

Cố Giao Giao nghiến răng, ngẩng đầu lên nhìn Mục Duyên Đình hối lỗi, “Tôi muốn xin lỗi anh vì chuyện lần trước.”

“Ồ?” Mục Duyên Đình nhướng mày, “Lần trước xảy ra chuyện gì?"

“Đó là... " Cố Giao Giao liếc nhìn Hứa Niệm An có chút xấu hổ, cúi đầu, cắn răng, do dự có hay không muốn mở lời.

“Duyên Đình.” Hứa Niệm An lôi kéo cánh tay Mục Duyên Đình, “Anh nói chuyện trước đi, em đi qua đó xem phong cảnh.”

Mục Duyên Đình cau mày, “Trời tối rồi, phong cảnh gì không đợi được đến ngày mai?”

Hứa Niệm An, "………”

Cô chỉ muốn tìm lý do rời đi, anh không hiểu hay cố ý không hiểu?

Hứa Niệm An rút tay về, “Em đến đó đi dạo.”

Cô nói xong, không đợi Mục Duyên Đình phản ứng, người đã rời đi.

Mục Duyên Đình nhìn bóng lưng của Hứa Niệm An, quay sang Cố Giao Giao nhẹ nói, “Được rồi, cô muốn nói cái gì, hiện tại hãy nói đi.”

Hứa Niệm An không đi xa, mà chỉ đi vài bước, đã đi đến một cái hồ nhân tạo trong nhà cũ.

Từ dưới chân nhặt một vài viên đá, ném chúng vào hồ.

Sau khi ném đá xong, Hứa Niệm An chán nản nhìn những con sóng lấp lánh trước mặt, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn dập, Hứa Niệm An quay đầu lại, nhìn thấy Mục Thanh đang chạy về phía bên này, Hứa Niệm An theo bản năng muốn ôm cô bé lại, bởi vì phía sau lưng cô là hồ nhân tạo, nếu không ôm cô bé, cô bé có thể không dừng lại được và ngã xuống hồ.

Mục Duyên Đình, người đang vội vã đến đây, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu lên, "Cứu mạng, cứu mạng, Thanh Thanh tiểu thư bị đẩy xuống hồ rồi, cứu mạng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.