Hứa Niệm An không muốn nói về chuyện cô ấy và Quý Thừa Ngọc ở khách sạn đêm đó, nhưng cô sợ rằng Mục Duyên Đình sẽ thực sự nghiêm hình bức cung, vì vậy đành phải tránh nặng tìm nhẹ nói, “Thực tế thì không có gì đâu. Quần áo bị ướt, em sấy bằng máy sấy tóc rồi mặc lên người, có lẽ sấy chưa khô, nên bị cảm lạnh.”
Mục Duyên Đình giơ tay lên, định hung hăng gõ mạnh lên trán cô, nhưng lại thấy cô phát bệnh, thực sự không hạ thủ được nên bóp chóp mũi cô mắng, “Sau này dám không màng thân thể của mình, xem anh trị em như thế nào.”
Mặc dù trên thực tế, Mục Duyên Đình buông lời rất hung ác, nhưng là kỳ thật cũng không có lực uy hiếp gì, Hứa Niệm An mỉm cười, bò dậy và nằm trên đùi anh.
Cô ngước nhìn anh, dùng đôi mắt để khắc họa những nét trên khuôn mặt anh, với một vẻ chân thực xuất thần.
Mục Duyên Đình xoa xoa mặt cô cười, “Nằm đi, anh rót nước cho em uống thuốc.”
Vừa định đứng dậy, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, liền quay đầu nhìn cô, “Ăn cơm tối chưa?
Hứa Niệm An lắc đầu, “Không muốn ăn.”
Một người, cô cũng lười ăn.
Mục Duyên Đình nói, “Anh cũng chưa ăn, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Hứa Niệm An đứng dậy, “Vậy em đi xem trong bếp có gì.”
Vừa đứng lên, còn chưa kịp mang dép, liền bị Mục Duyên Đình bế lên sau đó đặt cô trở lại giường và giúp cô đắp chăn, anh không quên vỗ về nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/3132151/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.