Bởi vì hàng năm chú trọng bảo dưỡng cùng rèn luyện, cho nên dù đã ngoài tám mươi tuổi nhưng Mục lão gia vẫn rất lanh lợi. 
Ông nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chống nạng đứng lên, cười với Hứa Niệm An, "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi. Cháu ta, nó trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy từ khi nào." 
Cô nghe xong, có chút xấu hổ đứng lên, định đi ra ngoài, nhưng đã thấy Mục Duyên Đình bước vào rồi. 
Anh nhìn chằm chằm Hứa Niệm An một lúc, chắc chắn rằng cô không sao, sau đó quay sang chào Mục lão gia, “Ông nội.” 
“Hừm!” Mục lão gia giả vờ tức giận hừ lạnh một tiếng, “Con vẫn biết có ông ở đây sao?" 
Mục Duyên Đình trên mặt một mảnh đạm nhiên, "Ông nội nói gì vậy, ông nội vĩnh viễn là người thân thiết nhất với con, làm sao con có thể quên ông nội đây." 
Mục lão gia, "Lời ngoài miệng thật dễ nghe, hôm nay không phải ta mang An An đến đây, con có thể về đây không? Như thế nào, chẳng lẽ con còn sợ ông nội ăn thịt con bé sao? Trong lòng con, ông nội có phải là loại người không nói đạo lý không?” 
Đương nhiên Mục Duyên Đình biết ông nội là người thế nào, tuy là người nghiêm khắc, những cũng từ ái, càng hiểu suy nghĩ của con cháu, nhưng không biết tại sao, khi nghe tin ông nội tìm người đưa Hứa Niệm An trở về nhà chính, từ đáy lòng anh đã cảm thấy bất an và hoảng sợ. Có rất nhiều cha mẹ ở hào môn thế gia thường dùng bổng đánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/3132111/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.