Hứa Niệm An nghĩ người đàn ông trước mặt mình có lẽ là điên rồi, anh vậy mà có thể ở nơi này hôn chính mình.
Mục Duyên Đình hôn như thực tủy biết vị, anh ôm chặt Hứa Niệm An trong vòng tay của mình, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng của Hứa Niệm An và cùng nó triền miên khơi vũ. (*)
(*) thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Hứa Niệm An bị hôn đến khi hít thở không thông, há miệng thở dốc.
Biểu hiện ngốc nghếch của cô khiến nụ cười trong mắt người đàn ông lộ rõ hơn.
Hứa Niệm An chỉ cảm thấy mình đang ở giữa bếp lửa nóng, cả người như thiêu đốt, cô đẩy Mục Duyên Đình ra, nhưng ngực anh cứng như tường đồng vách sắt, còn tay cô lại mềm nhũn.
Mục Duyên Đình buông tay ra nhìn thấy cô mềm mại dựa vào ngực anh, ý cười trong mắt anh càng tăng lên.
Cao Dương bước tới và nói nhỏ, "Thưa tiên sinh, lễ phục đã chuẩn bị xong, xin mời tiên sinh vào phòng thay đồ.”
“Ừ." Mục Duyên Đình đáp lời, gần như vừa ôm vừa dẫn Hứa Niệm An vào phòng thay đồ.
Vừa bước vào phòng thay đồ, anh đã ấn Hứa Niệm An vào tường, cúi đầu hôn cô.
Có trời mới biết những ngày này anh nhớ cô đến nhường nào.
Nụ hôn vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/3128701/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.