Chương trước
Chương sau
Lúc này Trương Hiểu Vân đang quấn lấy Hứa Niệm An để hỏi về mối quan hệ của cô ấy với Mục Duyên Đình.

Hứa Niệm An nhìn xuống tên người gọi, cau mày và cúp máy không chút do dự.

Viên Thi Nhu là loại người như thế nào, cô bất quá rất là rõ ràng, ly hôn rồi mà vẫn còn liên hệ đến Quý Thừa Ngọc, cô không sợ Viên Thi Nhu mà chỉ không muốn khiến bản thân phát cáu.

Quý Thừa Ngọc thấy Hứa Niệm An từ chối trả lời điện thoại của mình, anh ta trong lòng càng chắc chắn cô cùng Mục Duyên Đình đang phát sinh chuyện gì đó.

Chỉ là anh ta đã tự động bỏ qua chuyện anh ta và Hứa Niệm An đã ly hôn.

Giống như một thứ thuộc về mình, bị người khác nhìn trộm.

Quý Thừa Ngọc đã gọi liên tiếp bảy cuộc. Khi cuộc gọi thứ tám được thực hiện, giọng nói máy móc của một cô gái phát ra từ ống nghe, "Cuộc gọi mà bạn đang gọi là một cuộc gọi ... "

Quý Thừa Ngọc không có kinh nghiệm về việc bị đưa vào danh sách đen. Anh ta chỉ nghĩ rằng Hứa Niệm An thực sự đang bận nghe điện thoại.

Hai phút sau, anh ta lại gọi cho cô, vẫn đang bận máy.

Quý Thừa Ngọc không muốn đợi lâu hơn nữa, vì vậy anh ta đã lái xe thẳng đến B&K.

Trên đường đi, anh gọi lại cho Hứa Niệm An, vẫn trong tình trạng máy bận như vậy.

Quý Thừa Ngọc thay đổi suy nghĩ và nhận ra rằng anh ta có thể đã bị đưa vào danh sách bởi Hứa Niệm An.

Hứa Niệm An không muốn ở lại B&K nữa, vì đã có kế hoạch cho tương lai nên cô ấy cắt đứt hoàn toàn với mọi thứ trong quá khứ.

Cô cầm đồ của mình, ngay lúc thang máy mở ra, cô tình cờ nhìn thấy khuôn mặt u ám của Quý Thừa Ngọc.

Hứa Niệm An tâm lý căng thẳng, mới đem anh ta vào danh sách đen, anh ta đã đến đây rồi, Hứa Niệm An trấn định đem tầm mắt nhìn về phía trước, ngay cả liếc cũng không cho anh ta một cái nào, cầm hộp hồ sơ bước ra khỏi thang máy.

Ngay khi hai người chuẩn bị đi qua, cổ tay cô bị kéo lại, trái tim Hứa Niệm An nhảy dựng, cô nghe thấy giọng nói của Quý Thừa Ngọc sau lưng, khàn khàn ám trầm, "Đi theo tôi một chút."

Hứa Niệm An trong lòng chế nhạo, bọn họ đều đã ly hôn, tại sao anh lại ra lệnh cho cô như vậy.

Hứa Niệm An không nhìn lại, “Buông ra.”


“Nếu không muốn bị người khác chế giễu thì đi với tôi. ”

Quý Thừa Ngọc nắm lấy cánh tay Hứa Niệm An, “Hay là, đây là cách mà cô thu hút sự chú ý của tôi. Phương pháp mới sao? Nếu vậy, tôi có thể nói cho cô biết, Hứa Niệm An, cô đã thành công.”

Hứa Niệm An An suýt nữa cười nhạo anh ta, người đàn ông này sao còn mặt mũi nói ra những lời như vậy.

Dù cô ấy có khó chịu đến mức nào thì Hứa Niệm An cũng không phải là người không thể buông bỏ, khi yêu ai cô ấy sẽ hết lòng, nhưng vì đã lựa chọn buông tay nên cô ấy cũng sẽ như vậy.

Những người mà cô khinh thường nhất trong cuộc đời là những người khẩu thị tâm phi.

Hứa Niệm An nhìn xuống bàn tay trên cổ tay mình, sắc mặt càng lạnh hơn, “Quý tổng, anh bỏ tay ra trước đi."

Quý Thừa Ngọc liếc nhìn cô và biết rằng gây rắc rối ở đây là không tốt cho bất cứ ai, nên thả tay cô ra.

Anh ta hỏi, "Tại sao cô không nghe điện thoại của tôi? Còn tại sao cô lại đưa tôi vào danh sách đen?"

Câu nói sau gần như nghiến răng nghiến lợi, anh ta cảm thấy từ lúc trưởng thành tới giờ chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy, hơn nữa nỗi nhục được trao cho anh bởi người phụ nữ luôn nói rằng yêu anh suốt cuộc đời.

Ôi, yêu anh cả đời, cô yêu anh cả đời sao.

Đương nhiên Hứa Niệm An không biết anh đang nghĩ gì, cô nhẹ giọng nói, “Sợ miệng lưỡi người ta.”

Quý Thừa Ngọc cúi đầu nhìn cô, anh ta đương nhiên biết người ta là muốn nói đến nhà họ Viên.

Nghĩ đến nhà họ Viên, Quý Thừa Ngọc bất giác cau mày, không biết tại sao, anh ta từng nghĩ rằng Hứa Niệm An đã chia cắt anh và Viên Thi Nhu, nhưng khi Viên Thi Nhu mang thai đứa con của mình, Viên gia đã đến thuyết phục hai người kết hôn càng sớm càng tốt, anh ta lại cảm thấy miễn cưỡng về mọi mặt.

Khi anh ta kết hôn với Hứa Niệm An, anh ta cảm thấy hoàn toàn khác.

Khi đó, mặc dù tỏ ra kháng cự nhưng trong lòng lại có chút xuất thần, anh ta kìm nén sự xuất thần đó không để ai biết, kể cả chính mính, anh ta cũng liên tục cảnh cáo bản thân rằng người anh ta yêu là Viên Thi Nhu và Hứa Niệm An chỉ là một đao phủ đã giết chết tình yêu của anh với Viên Thi Nhu.

Nhưng giờ đây, rõ ràng anh ta có thể dành cả đời cho người mình yêu, nhưng tận sâu trong tim, anh ta không bao giờ có thể tìm lại được niềm vui đó.

Thấy anh ta nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, Hứa Niệm An lạnh lùng nói, “Quý tổng, nếu không có việc gì thì tôi đi trước.”

“Như thế nào, tìm được người tiếp theo rồi nên nhanh chóng muốn thoát khỏi tôi sao?”

Hứa Niệm An nghiến răng cố nén tức giận, "Vấn đề cá nhân của tôi, không nhọc Quý tổng quan tâm. Quý tổng vẫn nên quan tâm đến bạn gái của mình và đứa con trong bụng cô ta nhiều hơn."

Nói xong, Hứa Niệm An không đợi phản ứng của Quý Thừa Ngọc, và tiến về phía trước.

Trước khi đi hai bước, cô đã bị Quý Thừa Ngọc chặn lại, vẻ mặt u ám và tức giận, anh ta trầm giọng hỏi cô, "Hứa Niệm An, cô câu kết với Mục Duyên Thần khi nào? Cô nói nhà họ Quý chúng ta chưa từng làm ăn qua lại với nhà Mục. Tại sao Mục Duyên Thần lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào tài sản của Quý gia?"

Hứa Niệm An cười nghiêng ngả, "Tại sao Mục Duyên Thần lại nhìn chằm chằm vào tài sản của Quý gia? Câu hỏi này luôn nên hỏi người em gái tốt của Quý tổng. Tôi không bao giờ cho rằng chiếc búa của Quý Thiến Thiến là không cố ý, và món đồ cổ đó đã bị đập vỡ như vậy? Trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy, tất cả đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Cho dù Mục Duyên Thần có ý định bày kế, nếu không phải Quý Thiến Thiến và Triệu Dung có ý định hãm hại người khác, bọn họ cũng sẽ không bị trúng kế."

Quý Thừa Ngọc mỉm cười và đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt của Hứa Niệm An, cô sinh ra thật sự rất đẹp, làn da trắng phấn nộn, không phải là gương mặt lưu hành hiện nay. Trên người cô ấy có một cỗ khí chất riêng, đó là kiểu dáng cao cấp.

“Hứa Niệm An, cô thật sự là nhanh mồm nhanh miệng.”

Hứa Niệm An lùi về phía sau tránh ra tay của anh, ánh mắt không tốt.

Những thứ trước đây dễ dàng có được, giờ lại bị chính cô tránh né, Quý Thừa Ngọc trong lòng rầu rĩ, khó chịu như một bị tắc một cục bông.

“Niệm An luôn luôn lanh miệng như thế này, A Ngọc, cũng không phải là ngày đầu tiên anh biết.” Một giọng nữ thanh tú vang lên từ phía sau.

Viên Thi Nhu bước đến bên Quý Thừa Ngọc, đưa tay ôm lấy cánh tay anh, nhướng mày nhìn Hứa Niệm An, ý muốn tuyên bố chủ quyền.

Quý Thừa Ngọc hỏi, “Tại sao em lại ở đây?”

Tay còn lại của Viên Thi Nhu nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.

Cô biết Hứa Niệm An sẽ không dễ dàng từ bỏ Quý Thừa Ngọc, vì vậy khi cô nghe Viên Thi Anh nói rằng Quý Thừa Ngọc đến gặp Hứa Niệm An. Lúc đó, cô lao tới không ngừng.

May mắn thay, cô ta đang mua sắm, và trung tâm mua sắm không xa đây.

Chắc chắn, khi cô ấy đến, cô ấy thấy Quý Thừa Ngọc đưa tay ra định chạm vào khuôn mặt của Hứa Niệm An.

Với hành động mập mờ như vậy, có thể nói là hai người đã chia tay sạch sẽ sao!

Viên Thi Nhu che giấu sự quỷ quyệt trong mắt, dựa vào Quý Thừa Ngọc, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, "Em vừa đi tới cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh, muốn mua mấy bộ quần áo cho bé con. Tình cờ nhìn thấy xe của anh ở đây nên em đi tới. A Ngọc, em có làm phiền anh không?"

Giọng cô ấy có vẻ bực bội, như thể người vợ bắt quả tang chồng mình ngoại tình với người phụ nữ khác trên phố, nhưng lại giả vờ rộng lượng.

Hứa Niệm An uể oải nhìn hai người đang diễn trò, định ôm hộp hồ sơ rời đi.

Giọng của Viên Thi Nhu vang lên từ phía sau, “Niệm An, thứ sáu tuần này là tiệc đính hôn của A Ngọc và tôi. Cô sẽ đích thân đến chúc phúc cho chúng tôi chứ?”

Hứa Niệm An nhìn lại họ và ngạc nhiên hỏi, “Tôi vì cái gì phải chúc phúc cho hai người sao?"

Viên Thi Nhu suýt chút nữa đã bị lời nói của cô ấy phá hỏng, sau vài giây đứng hình, cô ta giả vờ tội nghiệp và nói với Quý Thừa Ngọc, "A Ngọc, em biết rằng Hứa Niệm An không muốn tha thứ cho chúng ta. Anh xem cô ấy từ chối đi dự tiệc đính hôn của chúng ta.”

Quý Thừa Ngọc thực sự không muốn Hứa Niệm An đến dự.

Anh ta suy nghĩ một lúc và nói, “Cô ấy không muốn đi cũng được.”

Viên Thi Nhu lắc lư cánh tay anh ta, nước mắt lưng tròng, “Không, không, dù sao thì em cũng muốn cô ấy đi. Dù sao, cô ấy là con gái của ba và em là chị gái của cô ấy. Cô ấy cũng mang dòng máu nhà họ Viên trên người. Em muốn nhận được sự chúc phúc từ gia đình, bao gồm cả Niệm An."

Hứa Niệm An chế nhạo, "Viên Thi Nhu, cô thật là dối trá, cô làm bộ làm tịch vậy không cảm thấy ghê tởm sao? Ồ, phải rồi, người đàn ông bên cạnh lại thích cái vẻ làm bộ làm tịch của cô, nên cả đời này, tôi chúc hai người đều sống như vậy đến cuối đời.”

Cô nói xong liền quay đi bất chấp phản ứng của hai người phía sau.

Vừa đến nhà thuê liền nhận được điện thoại của Viên Đông, Hứa Niệm An cười lạnh khi nhìn dãy số gọi đến.

Người cha danh nghĩa của cô hiếm khi gọi cho cô.

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Viên Thi Nhu, có lẽ cô cũng đoán được ý định gọi điện cho cô.

Vì không muốn để Viên Thi Nhu chịu tiếng là giật lấy em rể của mình, Viên gia thật sự nhọc lòng.

Họ không thực sự nghĩ rằng chỉ có cô ấy tham dự tiệc đính hôn mới chặn miệng người khác đúng không?

Hứa Niệm An cười lạnh, kết nối điện thoại với Viên Đông, “Chủ tịch Viên, có chuyện gì vậy?”

Cô ấy chưa bao giờ gọi cho cha mình, ngay cả khi cô ấy sống ở Viên gia hồi đó, cô ấy cũng chưa bao giờ gọi ông ấy là cha.

Với những hành vi đối xử với mẹ cô như vậy, ông không xứng để cô gọi là cha.

Viên Đông cố làm ra vẻ hỏi, “An An, con sao rồi?”

Thế nào? Bị đứa con gái của ông đoạt đi tình yêu, bị nhà họ Quý đuổi ra khỏi nhà, còn có thể là thế nào?

Hứa Niệm An không muốn cùng ông ta nói chuyện phải trái, “Chủ tịch Viên, ông có chuyện gì thì cứ nói.”

Viên Đông ho nhẹ, “Thứ sáu tuần này là tiệc đính hôn của chị con với A Ngọc, vậy thì ... ”

“Tôi có việc phải làm vào ngày hôm đó.”

“Ta biết rằng con đã bị tổn thương trong mối quan hệ này, nhưng chuyện tình cảm là không có đúng sai.

“Tình cảm thì không có đúng sai, nhưng khi làm người thứ ba chia rẽ gia đình của người khác, điều đó không chỉ là đúng sai đơn giản như vậy, mà đó là vấn đề nhân phẩm đạo đức."

“Giống như là ông vì tham lam của cải mà cưới mẹ tôi nhưng lại có con với người thứ ba yêu thật lòng bên ngoài. Không biết đó là đúng hay sai?"

"Làm càn!" Viên Đông cuối cùng cũng xé bỏ mặt nạ, giọng điệu khá tức giận, "Ta bây giờ thảo luận với con, con không cần rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đối với bữa tiệc đính hôn này, con phải đi, không muốn đi cũng phải đi. Không chỉ phải đi, ta còn muốn con ở buổi tiệc phải đứng ra giải thích với mọi người, con và Quý Thứa Ngọc đã ly hôn một năm trước, và Thi Nhu chỉ ở với A Ngọc sau khi cậu ta đã ly hôn."

Hứa Niệm An chế nhạo, "Thể diện là chuyện tốt, nhưng phiền toái các người, tại sao tôi phải vì người thứ ba mà nói dối?"

Viên Đông tức giận nói, "Con bé là chị gái của con!”

Hứa Niệm An lạnh lùng nói bốn chữ, “Cô ta không xứng!”

Nói xong liền cúp điện thoại. Hứa Niệm An lồng ngực kịch liệt phập phồng, trên đời này làm sao có người không biết xấu hổ như vậy?

Trước khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, với một "ding", một lời nhắc WeChat vang lên.

Hứa Niệm An bấm xem, Viên Thi Nhu gửi cho cô ấy một bức ảnh Hứa Tín đang nằm trên giường bệnh. Đây là viện dưỡng lão mà Hứa Niệm An tìm cho bà ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.