Nhìn thấy Mục Duyên Đình đã xuống, Quý Khánh Sơn đứng dậy mỉm cười chào hỏi, “Đêm hôm qua thật sự là có lỗi, bởi vì con gái của tôi làm chuyện liều lĩnh, khiến Mục tiên sinh hết sức khó chịu, cho nên hôm nay đến để xin lỗi.”
Vừa nói xong, ông liếc nhìn trợ lý, anh ta đưa lên hộp quà nhỏ, “Món quà nhỏ, xin Mục tiên sinh nhận lấy.”
Mục Duyên Đình đích thân cầm lấy, đưa cho quản gia bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Chủ tịch Quý khách khí, xin mời ngồi.”
Từ khi vào cửa đến giờ, Mục Duyên Đình cũng không nhìn Hứa Niệm An, Hứa Niệm An thả lỏng một chút, nghĩ lại, dù ở đế đô có quyền thế cỡ nào, cũng không thể vi phạm đạo đức con người.
Sau khi ngồi xuống, Quý Khánh Sơn mỉm cười nói, “Tôi thực sự xin lỗi chuyện đêm qua, vì sự bất cẩn của con gái tôi đã khiến Mục tiên sinh đánh mất một đồ vật yêu quý của mình. Vì vậy tôi đã đưa nó đến đây để nhận lỗi cùng tiên sinh.”
Quý Thiến Thiến ngay lập tức đứng dậy và nói, “Mục tiên sinh, tôi thực sự không phải cố ý, tôi chỉ nghĩ đó là hàng giả.” Vừa nói cô ta còn khoác lên mình vẻ đáng thương.
Mục Duyên Đình không thèm nhìn cô ta, chỉ nói với Quý Khánh Sơn, “Chủ tịch Quý đã nghiêm trọng rồi, tiểu thư cũng là có lòng hảo tâm, tôi tự nhiên sẽ không so đo, chỉ cần đem tiền đầy đủ đưa đến là được rồi.”
Những lời nói này rất lịch sự, nhưng hoàn toàn đem Quý Thiến Thiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/3128687/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.