“Trình Diệp?” Vu Khả đưa tay lau nước mắt để nhìn rõ hơn, không chắc chắn hỏi lại.
“Phải, là anh.”
Trình Diệp vội chạy tới bên cô, nhưng lúc chỉ còn cách ba bước chân, hắn dừng lại, không dám bước thêm.
Hắn mạnh miệng nói nếu gặp cô sẽ xem như người dưng nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm được.
Trong ba tháng qua, ngày nào hắn cũng nhớ cô, chỉ là hắn ép bản thân không được nghĩ về cô, không được đi tìm cô. Căn nhà của hai người hắn cũng không bán đi, vẫn thường xuyên trở về đó, nhưng nó rất lạnh lẽo, rất u ám, không có hình bóng của cô.
Hắn từng nghe thấy ở đâu đó rằng: không thể nào quên được người khác, chỉ cần không nhớ đến là được, không nhớ thì tim không đau. Nhưng hắn vẫn cứ nhớ, tìm mọi cách dời sự quan tâm thì hình bóng cô vẫn sẽ thình lình xuất hiện trong tâm trí hắn, chỉ là một thoáng cũng sẽ khiến hắn đau.
Hôm nay hắn lại nhìn thấy cô, hắn không dám tin, chỉ đứng từ xa nhìn hồi lâu mới dám bước đến hỏi thăm, thật sự là cô.
Vu Khả cùng hắn đi bộ đến công viên gần đấy, hai người cùng ngồi ăn khoai lang. Không biết hắn có nhớ về quá khứ không, cô lại rất nhớ, chỉ là không hề nhắc đến quá khứ đã bị cô vùi lấp đi thôi.
“Em… mang thai sao? Là của Vương Dịch Phong?” Hắn nhìn bụng cô, ngập ngừng hỏi: “Nhưng tại sao hắn lại bỏ mẹ con em ở đây, nghe nói hắn ra nước ngoài rồi….”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-binh-di/2714904/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.