“Trình Diệp, đứa bé là con của anh, thật đấy.” Vu Khả nắm lấy cổ tay Trình Diệp, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Xung quanh là người nhà của cô và hắn, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cô.
“Khả Khả, con đừng nói bậy.” Mẹ cô giữ cô lại, ấn cô xuống ghế.
“Haha, Khả Khả, đứa bé… sao có thể là của A Diệp chứ. Cháu đừng nói đùa.” Mẹ của hắn cũng cười gượng.
“Con không có đùa.” Vu Khả hét toáng lên, cô quay lại nhìn hắn.
Trình Diệp cũng nhìn cô, nắm tay cô, nhẹ nhàng: “Dù đó là con của ai anh cũng sẽ nuôi dạy cùng em mà.”
Vu Khả thoáng chốc như rơi xuống địa ngục, hắn nói vậy là sao? Hắn không tin đó là con hắn sao? Không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều không tin cô, còn cho là cô đang muốn tìm người đổ vỏ.
Xung quanh cô đều là một màu đen u tối cùng những ánh mắt đầy soi mói và những lời tàn độc chỉ trích, tất cả như muốn ép cô tới vực sâu không có cách nào lên được.
Vu Khả giật mình tỉnh lại.
Hoá ra tất cả những thứ đó là mơ, nhưng giấc mơ ấy hết sức chân thật, đễn nỗi khi tỉnh dậy tim cô vẫn thấy đau, nước mắt vẫn còn đọng trên má.
Người ta nói ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy những thứ đó. Cô không phải chưa từng nghĩ đến việc sẽ nói với Trình Diệp, nhưng mỗi lần cô muốn nói đều sẽ lo sợ chuyện này xảy ra. Dần dần cô chỉ muốn giấu chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-binh-di/2714890/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.