Trình Diệp ôm cô vào lòng, thâm tình nói: “Đợi em sinh xong, chúng ta liền tái hôn”.
“Trình Diệp, cảm ơn anh.”
“Chúng ta sẽ làm một đám cưới còn lớn hơn lúc trước.”
“Nghe anh hết.” Vu Khả chìm trong hạnh phúc, mỉm cười nhìn hắn.
Thu dọn xong bát đũa, Trình Diệp đưa cô về Trình gia. Tới nơi, Vu Khả giật mình nhìn mọi người.
Mẹ cô và mẹ Trình Diệp đã tu sửa cả biệt thự, nào là trải thảm ở cầu thang, rồi những nơi có góc nhọn cũng bị bịt lại. Họ còn chuẩn bị riêng một phòng giành cho em bé.
Trình Diệp chỉ mới biết sáng nay thôi mà, sao chỉ sau vài tiếng đồng hồ mọi người có thể chuẩn bị hết thảy như vậy!?
Mẹ cô nhìn con gái ngơ ngác, vỗ nhẹ lưng cô: “Mẹ biết từ lâu rồi. Con mẹ mà mẹ lại chả hiểu sao? Giấu ai chứ làm sao qua mắt được mẹ.”
“Phải đấy, từ khi nghe tin con mang thai, mẹ và mẹ con đã bắt đầu chuẩn bị rồi.” Mẹ Trình Diệp cũng nói.
Vu Khả nhìn hắn, hắn nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết.
“Ai dà, vừa biết có cháu nội, người nào đó cả đêm kêu người qua chuẩn bị rồi.”
“Ơ? Thế người nào đó vừa biết có cháu ngoại đã gọi khoe hết 7749 người chứ.”
Hai bà mẹ đấu khẩu với nhau. Họ cũng là bản thân từ hồi nào rồi, giờ lại thành thông gia, có cháu mừng không hết.
Mọi chuyện đều khác xa trong tưởng tượng của Vu Khả, khiến cô hổ thẹn. Cô lại nghĩ xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-binh-di/2714883/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.