Chương trước
Chương sau
Tòa nhà cao trọc trời JK.
Hàn Thiên Ngạo suốt hơn hai tuần không tìm được Mộc Hạ đã ở chỗ văn phòng làm việc, ở bán đảo hào môn không có bóng dáng nữ chủ nhân liền trở nên lạnh lẽo, anh không muốn về.
Sâm Lan Hoàn giấu Mộc Hạ ở không xa trung tâm thành phố hai tuần nhờ vào thiết bị mà thuộc hạ hắn đã làm, dù là anh hay Hứa Chí Quân sẽ không định vị được Mộc Hạ đang ở đâu.
Thiết bị xung quanh biệt thự mà Sâm Lan Hoàn giấu Mộc Hạ là loại thiết bị chíp, con chíp này có thể khiết tất cả các thiết bị có hệ thống định vị đều không thể hoạt động. Lần trước Bạch Nhạn đúng là có gọi cho Ngải Thần nói về việc cô nghe được Sâm Lan Hoàn nói chuyện cùng Mộc Hạ, cô oán trách Hàn Thiên Ngạo vì người phụ nữ khác mà khiến Mộc Hạ đau lòng. Ngải Thần có hỏi qua chỗ ở hiện tại của họ, Bạch Nhạn mới ngẩng người, cô quả thật không biết nơi này là ở đâu, lúc trên xe vì quá mức tập trung vào Mộc Hạ và Sâm Lan Hoàn cho nên cô không để ý đường, xung quanh căn nhà chỉ toàn rừng cây.
Ngải Thần cũng đã tìm qua hệ thống định vị từ điện thoại Bạch Nhạn nhưng là không có dấu hiệu.
Hứa Chí Quân tìm được chỗ của Sâm Lan Hoàn là nhờ vào chỉ dẫn của Tống Tịnh Hiểu, anh ta thành công mang Mộc Hạ rời đi cho đến hôm nay đã ba ngày vẫn không tìm được tin tức của Hứa Chí Quân và Mộc Hạ.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Giọng lạnh lùng khàn đặc của Hàn Thiên Ngạo vang lên.
Ngải Thần, Thời Tuấn đưa Âu Dương Lưu Giai đi vào, hai chân cô ta đã đi đứng rất bình thường không cần ngồi xe lăn, dáng vẻ kiêu ngạo cô ta hiện giờ khác với dáng vẻ đáng thương vừa qua.
Lưu Giai nhìn Hàn Thiên Ngạo, mặt một chút biểu cảm giương mắt nhìn Hàn Thiên Ngạo, Lưu Giai nở nụ cười tà mị nói, “Anh biết từ khi nào?”
Hàn Thiên Ngạo vẫn quay lưng về phía Lưu Giai, giọng trầm lạnh vang lên, “Cô có quyền được hỏi tôi sao?”
Lưu Giai cười càng thêm đậm, “Anh đây là muốn giết con gái ân nhân đã cứu mạng ông cụ Âu Dương sao? Tôi sớm đã gặp ông cụ Âu Dương rồi, rất nhanh ông ấy sẽ đến đâu thôi.”
Ngải Thần vốn không đánh phụ nữ, anh hiện giờ chỉ muốn cho người phụ nữ ngạo mạn này mấy cú đấm mà thôi.
Hàn Thiên Ngạo xoay người, đi đến trước mặt Lưu Giai, anh lạnh lùng nhìn cô, “Cô quá xem thường tôi thì phải?” Anh đột nhiên đưa tay bóp cổ Lưu Giai khiến cô tay nhất thời cả kinh, không thể tin nhìn Hàn Thiên Ngạo. Lưu Giai ra sức giãy giụa nhưng lực đạo của Hàn Thiên Ngạo thật kinh người, một tay anh bóp cổ Lưu Giai nâng cô tay lên không trung, ánh mắt anh đỏ ngầu đến đáng sợ.
“Nhất Ca, chúng ta còn phải dùng cô ta để khống chế Sâm Lan Hoàn, cô ta là bằng chứng năm đó mới khiến người trong bang tin tưởng.” Ngải Thần sợ Hàn Thiên Ngạo vì nhất thời tức giận mà bóp chết cô ta.
Hàn Thiên Ngạo không nghe, anh gia tăng thê lực ở tay bóp cổ Lưu Giai đến mức mặt cô ta đỏ bừng.
“Ngạo, cậu bình tĩnh lại đi.” Ngải Thần đến ngăn cản Hàn Thiên Ngạo lại bị Hàn Thiên Ngạo dùng tay còn lại đánh anh bật lùi lại.
“Nhất ca, là Nhất tẩu gọi.” Thời Tuấn nhận điện thoại, vẻ mặt kinh hỷ hướng Hàn Thiên Ngạo.
Hàn Thiên Ngạo lập tức phản ứng, buông Lưu Giai ra, cô ta ngã nhào trên mặt đất, dùng sức hít thở khó khăn, nước mắt trực trào ra khóe mắt.
Hàn Thiên Ngạo lập tức nghe máy, “Hạ Hạ, em đang ở đâu?” Giọng anh gần như là run rẫy.
Mộc Hạ từ bên kia vì đau đớn mà toát mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt, cô dùng hết sức nói, “Em sắp sinh rồi, Hứa Chí Quân, đảo.... Đảo Langkawi..” Đến cuối cùng cô không chịu đựng nữa mà hét lên, máu dưới chân không ngừng chảy ra.
“Hạ Hạ, Hạ Hạ.” Bên kia chỉ còn những tiếng hổn loạn. Ngày dự sinh của cô còn hơn mười ngày nữa mới đến, tiếng hét đau đớn của cô làm anh cảm giác đau thấu tim gan, vợ nhỏ anh xảy ra chuyện rồi.
“Chuyển bị trực thăng, điều hết người từ bên kia đến đảo Langkawi cho tôi.” Anh bước nhanh, lạnh giọng ra lệnh.
Ngải Thần cùng Thời Tuấn lập tức đi theo, thuộc hạ phía sau biết điều liền mang Lưu Giai còn đang thở gấp đi.
Hơn ba mươi chiếc trực thăng được điều động gấp hướng đảo Kangkawi bay đến.
Hàn Thiên Ngạo nghĩ nếu không có Mộc Hạ nói cô đang ở đâu thì rất có khả năng anh phải mất nhiều thời gian để tìm được cô.
Bên biệt thự của Hứa Chí Quân trên đảo Kangkawi là một trận hoảng lộn, các bác sĩ y tá được Hứa Chí Quân chuẩn bị trước đó đều bị tiếng hét tức giận của Hứa Chí Quân làm cho hoảng sợ.
Hứa CHí Quân nghĩ đến cảnh vừa rồi liền không khỏi sợ hãi, anh không thể tin Miên Ảnh lại thất bại trong lần này.
Phải, anh cho Miên Ảnh thôi miên phong tỏa kí ức của Mộc Hạ về Hàn Thiên Ngạo, lại không nghĩ Miên Ảnh bị tâm tư của Mộc Hạ khống chế không cho Miên Ảnh thôi miên, Mộc Hạ còn thành công lấy điện thoại của Miên Ảnh gọi cho Hàn Thiên Ngạo.
Hứa CHí Quân không biết rằng, mấy ngày qua tâm tình Mộc Hạ không tốt, lại bị Miên Ảnh dùng thuật thôi miên đã ảnh hưởng không nhỏ đến với đứa nhỏ, kết quả là dưới chân Mộc Hạ lại tràn ra rất nhiều máu, khả năng là Mộc Hạ sẽ sinh rất cao.
“Hứa CHí Quân, tôi sẽ không tha thứ cho anh.” Đây là câu nói mà Mộc Hạ nói trước khi cô bị ngã dẫn đến động thai.
“Hứa thiếu, cô Hạ sinh khó, chúng thôi cần phải mổ để lấy đứa nhỏ ra, chậm là nguy hiểm cho cả mẹ và con.” Bác sĩ lo lắng nói.
“Vậy còn không nhanh làm.” Hứa Chí Quân tức giận quát.
Bác sĩ, y tá và các thiết bị cần thiết đã chuẩn bị, cho nên họ rất nhanh tiến hành phẫu thuật.
Bên ngoài là một trận gió lớn, tiếng máy bay trực thăng vang lên.
“Nhị ca, là máy bay trực thăng của Nhất ca.” Thuộc hạ nhanh chống chạy vào thông báo, vừa lúc đó Hứa Chí Quân đã thấy thân ảnh cao lớn hiên ngang lạnh lùng của Hàn Thiên Ngạo bước vào, không một thuộc hạ nào của Hứa Chí Quân ngăn cản được Hàn Thiên Ngạo.
Hứa Chí Quân còn nhìn thấy Võ Ảnh, Độc Ảnh đi theo phía sau Hàn Thiên Ngạo, Ngải Thần và Thời Tuấn là đi cùng Hàn Thiên Ngạo bước vào.
Hứa CHí Quân nhìn thuộc hạ của mình bị bại trận, địa bàn của anh nay lại bị Hàn Thiên Ngạo không chế, dù giờ anh có điều thêm người cũng vô ích, Hàn Thiên Ngạo đến đây còn điều động cả thuộc hạ từ bang Ám Dạ đến thì anh còn làm được gì.
“Hạ Hạ đâu?” Hàn Thiên Ngạo túm lấy cổ áo Hứa Chí Quân nghiến răng hỏi.
Hứa CHí Quân bình tĩnh nhìn Hàn Thiên Ngạo, anh hất tay Hàn Thiên Ngạo ra, chỉnh lại cổ áo, giọng chậm rãi vang lên, “ Anh biết chuyện vụ nổ tàu năm năm trước do Sâm Lan Hoàn và người phụ nữ anh nhớ mã không quên làm rồi sao?”
Hàn Thiên Ngạo, nhìn một lượt người làm cấp tốc chạy lên xuống, tròng mắt liền hiện lên lo lắng không yên, anh không màn đến Hứa Chí Quân nhấc chân lên lầu, Hứa Chí Quân bị Võ Ảnh cản lại nên không làm gì được, Ngải Thần cũng nhanh chống đi cùng Hàn Thiên Ngạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.