Ông Cụ Âu Dương vừa nghe có chắt liền tức tốc bảo Ngải Thần đưa ông đến bán đảo hào môn.
Mộc Hạ đã ổn định sức khỏe cho nên sau ba ngày nằm viện nhàm chán rốt cuộc Hàn Thiên Ngạo cũng đồng ý đưa cô về nhà.
Tống An Quốc tìm đến trạch viện của ông cụ Âu Dương đã là ba ngày sau mới được gặp ông.
Bán đảo hào môn.
“ Tiểu tử nhà con đủ lông đủ cánh rồi trong mắt không có lão già này đúng không?” Ông cụ Âu Dương ngồi trên ghế nhìn cháu trai đối diện vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông tức giận quát lớn.
“ Ông nhỏ tiếng một chút vợ cháu mới vừa ngủ.” Hàn Thiên Ngạo lạnh nhạt lên tiếng nhưng ngữ điệu đa phần là kính trọng ông cụ.
“ Hừ! Có vợ rồi còn không nói cho ông biết, nay chắt ông cũng có luôn mà cháu còn không có ý định nói cho ông biết sao?” Ông cụ đưa mắt nhìn lên lầu giọng điệu nhỏ lại, tức giận như một đứa trẻ trách Hàn Thiên Ngạo.
“ Chúc mừng ngài Âu Dương lên chức ông cụ.” Hàn Thiên Ngạo nhếch mép cười nói. Ông cụ nghe vậy bề ngoài tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng lại vui như mở hội.
“ Chuyện của Tiểu Quân là sao?” Một lúc lâu ông cụ mới hắng giọng lên tiếng hỏi.
“ Ban đầu cậu ta nhằm tưởng Hạ Hạ là Mộ Dung Vân vợ cũ của cậu ta, sau đó liền ném tình cảm kia lên người Hạ Hạ, hôm trước là cậu ấy cứu Hạ Hạ và con của cháu, cháu thiếu cậu ta một ân tình, nếu như cậu ta trút giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat/1659857/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.