Chương trước
Chương sau
Từ lần trước bị Ngải Thần cho người cảnh cáo Tống Tịnh Hiểu đem hết mọi tội lỗi đẩy sang người Mộc Hạ, Ngải Thần nhìn bề ngoài hiền lành vui vẻ nhưng thật ra thâm sâu đốc ác không thua kém Hàn Thiên Ngạo. Tống Tịnh Hiểu bị thuộc hạ của Hàn Thiên Ngạo dùng dao rạch đùi cô ta, vết thương chần chịt nhìn rất ghê rợn, cô ta đã hỏi qua bác sĩ liệu có thể phẩu thuật được không, cô ta là người rất coi trọng cái đẹp, vết thương như vậy cô ta sao có thể chịu được, bác sĩ nói vết thương khá nghiêm trọng, phải đợi khôi phục mới dùng da giả lấp lên nhưng vẫn không thể như lúc đầu được nữa, Tống Tịnh Hiểu cả tháng theo dõi Mộc Hạ tìm cơ hội ra tay với cô nhưng lúc nào Hàn Thiên Ngạo cũng ở bên cạnh cô càng khiến Tống Tịnh Hiểu ghen tức.
Hôm nay cô ta rót cuộc cũng có cơ hội, thấy Mộc Hạ đang đứng một mình cô ta thừa cơ hội liền đạp chân ga phóng nhanh đến chỗ Mộc Hạ với tốc độ kinh người, nhưng giữa đường lại xuất hiện một người đàn ông ôm Một Hạ tránh đi, Tống Tịnh Hiểu trong lúc điên cuồng vì thù hận cho nên nhìn không rõ người đàn ông ôm Mộc Hạ là ai? Sau khi kế hoạch trả thù Mộc Hạ không thành cô ta lái xe về nhà trong vẻ hốt hoảng, bây giờ cô ta thật sự rất sợ, Hàn Thiên Ngạo không phải người tầm thường, thủ đoạn độc ác của anh không phải cô chưa từng chứng kiến, hôm nay cô đụng vào Mộc Hạ anh rất nhanh sẽ tìm cô đòi công bằng cho Mộc Hạ. Lúc này Tống Tịnh Hiểu chỉ có thể nghĩ là chạy trốn, cô ta thu dọn hành lí đơn giản vừa mới bước ra cửa liền gặp Nhậm Khinh Vũ đang đi lên.
“ Con muốn đi đâu sao?” NHậm Khinh Vũ mỉm cười luôn đối với Tống Tịnh Hiểu một mực cưng chiều.
“ Vâng, con quay lại mĩ, bài luận án của con vẫn chưa xong, con muốn nhanh chống làm xong về giúp ba.” Tống Tịnh Hiểu có chút lo lắng nhưng tìm cớ giải thích rất hợp lí với Nhậm Khinh Vũ.
“ Sao nay con ngoan ngoãn như vậy? Biết nghĩ cho ba từ khi nào?” Tiếng nói uy nghiêm của Tống An Quốc vang lên, tuy bề ngoài ông nghiêm khắc với Tống Tịnh Hiểu nhưng lại rất thương yêu cô con gái duy nhất này.
“ Ba, con.” Tống Tịnh Hiểu ấp úng nói không được, cô ta lộ vẻ sợ hãi.
“Có phải lại làm loạn gì không?” Tống An Quốc nghi ngờ hỏi, chuyện lần trước của cô ông đã bị ba ông Tống Niên dạy dỗ một trận, nói nếu còn có lần sau ông không thể giúp được gì nữa, kêu ông quản giáo cô cho tốt, còn nhắc nhở ông Hàn Thiên Ngạo không dễ chọc vào, so với ông cụ Âu Dương Hàn Thiên Ngạo thâm sâu hơn rất nhiều.
“ Ba, con...” Tống Tịnh Hiểu đang muốn cầu xin ông giúp đỡ thì đã thấy một nhóm người lạ mặt bước vào, người nào cũng âm khí lạnh lẽo đáng sợ.
“ Các người là ai? Sao lại ngang nhiên vào nhà tôi như vậy?” Tống An Quốc không vui nhíu mày lạnh giọng hỏi.
“ Chủ tịch Tống, Hứa thiếu chúng tôi cho mời tiểu thư Tống đến tư gia của ngài ấy một chuyến .” Thuộc hạ thân cận của Hứa Chí Quân là Lý Ca lạnh nhạt lên tiếng, mặc dù là thái độ mời nhưng trong lời nói có vài phần uy hiếp.
“ Hứa thiếu sao lại mời con gái tôi đến tư gia?” Nhậm Khinh Vũ khó hiểu lên tiếng hỏi, trước giờ bà có bao giờ nghe con gái nhắc đến chuyện có qua lại với Hứa Chí Quân, Hứa Chí Quân là ai ở cái thành phố H này trẻ con năm tuổi còn biết anh.
“ Tại sao tôi phải đến nhà anh ta? tôi không có quen anh ta.” Tống Tịnh Hiểu có một dự cảm không tốt, hôm nay vừa xảy ra chuyện kia Hứa Chí Quân liền cho người đến tìm cô, cô biết trước giờ Hàn Thiên Ngạo và Hứa Chí Quân không thân thiết qua lại với nhau.

“ Tống tiểu thư đến sẽ biết ngay thôi, Hứa thiếu tính tình không nhẫn nại cho nên mời Tống tiểu thư.” Lý Ca lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng, cũng không cho cô ta có thời gian để nói, Lý Ca đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ phía sau, hai người đàn ông mặt mũi không chút biểu cảm tiến lên cưỡng ép Tống Tịnh Hiểu đi.
“ Các người đừng quá đáng.” Tống An Quốc tức giận lên tiếng muốn tiến lên giữ con gái lại nhưng bị người của Lý Ca mạnh mẽ ngăn cản.
“ Tịnh Hiểu, Tịnh Hiểu.” Nhậm Khinh Vũ lo sợ khóc lớn gọi con gái trong tuyệt vọng.
“ An Quốc, anh nhanh tìm cách cứu con bé đi.” Nhậm Khinh Vũ bắt lấy tay chồng không ngừng khó lóc nói.
“ Nó hôm nay lại làm ra chuyện gì sao?” Tống An Quốc suy nghĩ một lúc liền lên tiếng hỏi.
“ Tôi không rõ, lúc tôi vừa lên phòng tìm con bé thì thấy nó kéo vali đi ra, tôi hỏi nó, con bé nói muốn quay lại mĩ hoàn thành luận án để nhanh chống về giúp ông.” Nhậm Khinh Vũ trả lời, nhưng chỉ thấy Tống An Quốc im lặng không lên tiếng, bà có cảm giác có chuyện không hay đến với gia đình bà rồi, nhất là con gái bảo bối bà thương yêu nhất.
Bệnh viện Bạch thị.
Mộc Hạ đã được đưa lên phòng đặc biệt, vì là bệnh nhân đặc biệt cho nên các y tá bá sĩ rất cẩn thận và chu đáo, họ không biết Hàn Thiên Ngạo là ai nhưng khí cao quý của anh làm người khác không thể không cẩn trọng, lại nói người bệnh lại được viện trưởng của bọn họ đích thân điều trị họ làm sao mà dám sơ suất. Họ còn chưa hết bàn hoàng vì khí chất của Hàn Thiên Ngạo thì Ngải Thần giám đốc thịnh hải cũng đến, phải nói thịnh hải là công ty giải trí hàng đầu cả nước ai mà không biết.
Mộc Hạ vẫn còn đang ngủ sâu giấc, nhìn cô an tĩnh nằm trên giường bệnh, gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ hiện giờ chỉ còn là khí sắc nhợt nhạt xanh xao, nhìn cô Hàn Thiên Ngạo lại thấy đau lòng, anh tự trách bản thân sao lúc nãy lại để cô đi một mình, anh phải bắt cô dán chặt bên cạnh anh một giây cũng không rời thì cô sẽ không xảy ra chuyện gì còn thiếu chút nữa con của hai người cũng không còn.
Hàn Thiên Ngạo lúc trước có suy nghĩ muốn có một đứa trẻ của hai người, nhưng anh nghĩ Mộc Hạ còn chưa có chuẩn bị, cô cũng chưa từng nhắc chuyện muốn có đứa nhỏ với anh cho nên anh để tự nhiên, không nghĩ đứa nhỏ của bọn họ thật sự đến, anh lại không hề biết một chút gì, đứa nhỉ cuãng đã hơn một tháng tuổi vậy mà tối qua anh và cô cùng làm vẫn không biết họ có đứa nhỏ. Hàn Thiên Ngạo khí sắc lạnh lùng cao quý chỉ nghiêm túc ngồi nhìn gương mặt đang ngủ say trên giường cũng không muốn để ý đến người đến.
“ Đã tra ra được chiếc xe kia là của Tống Tịnh Hiểu, người muốn đâm chết Mộc Hạ cũng là cô ta, tôi đang muốn đến hỏi tội cô ta thì nghe thuộc hạ nói cô ta bị Lý Ca thuộc hạ thân cận của Hứa Chí Quân mang đi rồi.” Ngải Thần ngồi xuống ghế shofa trong phòng bệnh nhàn nhạt lên tiếng, anh đưa mắt nhìn Mộc Hạ vời gương mặt xanh xao an tĩnh ngủ sâu, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác đau đớn khó nói, anh đè nén cảm xúc liế mắt nhìn Hàn Thiên Ngạo vẫn im lặng không lên tiếng.
Hàn Thiên Ngạo biết Hứa CHí Quân đã động tâm với Mộc Hạ, không phải vì cô giống với vợ cũ của anh ta mà là Hứa Chí Quân đã yêu Mộc Hạ, bằng lời nói và hành động đưa Tống Tịnh hiểu đi Hàn Thiên Ngạo anh có thể khẳng định, là do anh quá không để tâm vào chuyện này, anh nghĩ một mực giữ Mộc Hạ bên cạnh thì nhưng người đàn ông để mắt đến cô sẽ không thể lại gần cô, nhưng anh lại không ngờ được Hứa Chí Quân yêu Mộc Hạ, có thể anh ta sẽ vì muốn có Mộc Hạ mà làm bất cứ chuyện gì công khai cùng anh tuyên chiến. Hàn Thiên Ngạo hít một luồn khí lạnh mệt mỏi nhắm mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.