“Dì mau buông tôi ra!“
“Tao không buông đấy, mày làm gì được tao nào?!”
Thư Di cùng với Thẩm Uyên giằng co nhau, không ai chịu nhường nhịn ai. Đúng lúc này Ngô quản gia chợt xông vào, đẩy Thẩm Uyên ra.
Bà ta bị đẩy bất ngờ, vì thế mà ngã lăn ra đất. Bà ta chỉ thẳng ngón tay vào Ngô quản gia, ánh mắt hung dữ gào lên:
“Ông già khốn kiếp! Ông là ai mà xen vào chuyện này?! Dám đẩy tôi sao?!”
Ngô quản gia lần đầu bị một mụ béo mắng như vậy, lại còn bị mắng là ông già, ông ta ghét nhất là hai chữ đó, ngày nào cũng tập thể dục rèn luyện cơ bắp, sức khoẻ của ông ta còn hơn cả trai tráng ấy chứ, có chỗ nào già?!
“Này mụ béo xấu xí! Mụ gọi ai là ông già vậy hả?! Mụ nhìn lại mụ đi rồi hẵng nói người khác!”
Ngô quản gia cũng không vừa, ông ta chống nạnh mắng nhiếc Thẩm Uyên.
Bà ta sửng sốt trợn tròn hai mắt, lắp ba lắp bắp không nên lời:
“Ông…ông nói ai xấu xí?”
“Tôi nói bà đó chứ ai! Vừa béo vừa xấu lại còn tham lam, cẩn thận tôi gọi cảnh sát tới bắt bà!”
“Ông dám!”
Thẩm Uyên đứng dậy, định bụng đánh cho ông ta một trận nhưng Ngô quản gia còn nhanh hơn, ông ta lách người tránh sang một bên làm cho bà ta vồ ếch.
“Ha ha!” Ngô quản gia bật cười, chỉ vào mông bà ta đang chổng ngược lên trời.
“Rách quần rồi kìa!”
Thẩm Uyên ngượng quá, khuôn mặt vì giận dữ lẫn xấu hổ đỏ bừng lên, bà ta quay sang mắng Thư Di:
“Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-voi-dong-tien-sinh/946975/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.