“Phu nhân? Tổng giám đốc Hàn?!” Đàm Thư Di há hốc mồm kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Ngô quản gia khẳng định chắc chắn.
Thư Di hốt hoảng:
“Tại sao vậy? Người đó là ai? Sao lại bắt tôi gả cho người đàn ông đó?”
Ngô quản gia bình thản đáp lời:
“Tổng giám đốc Hàn năm nay đã bảy mươi tuổi, cần người chăm sóc, cô yên tâm đi, gả vào Hàn gia chắc chắn cô không bị thiệt thòi đâu, chỉ cần hầu hạ ông ấy thật tốt là được.”
“Đây là lệnh của thiếu gia.” Ông ta bổ sung thêm.
Lời nói đó giống như là sét đánh ngang tai, Đàm Thư Di lảo đảo phải bám vào tường cho khỏi ngã, đó là lời của Đổng Tử Hàn sao? Đúng là trên đời này làm gì có người nào tốt, hôm qua cô đã hi vọng rằng anh là một người tốt nhưng không, cô đã thật sự tuyệt vọng rồi…
“Tôi…tôi có thể gặp thiếu gia được không?”
“Thiếu gia đã rời khỏi nhà từ sớm để đi công tác rồi.”
Thư Di ngồi thụp xuống sàn, ánh mắt vô vọng, cô đưa ra một lời khẩn cầu cuối cùng:
“Vậy tôi có thể xin đến một nơi hay không? Ba của tôi mất hôm qua, bây giờ ông ấy đang ở bệnh viện.”
Ngô quản gia có chút khó xử, đối diện với ánh mắt van xin đáng thương của cô, cuối cùng gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn ông.”
Thư Di cúi đầu cảm ơn, cô vẫn mặc bộ váy người hầu như thế tới bệnh viện, Ngô quản gia đi cùng với cô, ở trên xe đột nhiên điện thoại của ông ta đổ chuông:
“Thiếu gia ạ?”
Ông ta cung kính đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-voi-dong-tien-sinh/946972/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.